101 Mặt trời chính ngọ ấm áp chiếu xuống vườn hoa cúc. Hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Rừng cây sơn trà thấp bé rậm rạp kéo dài từ lưng chừng núi đến tận mép nước dưới chân núi.
102 Xe ngựa dừng ở hàng rào trúc trước cửa nhà Trương Nguyên. Trương Nguyên xuống xe. Phu xe và hai người hầu kia không đợi vào trong uống một ngụm trà, liền quay đầu đi về.
103 Tiểu thư Vương Anh Tư cùng tuổi với hắn. Lão sư Vương Tư Nhâm rất mực khen ngợi hắn. Cho nên trước kia Trương Nguyên đã từng nghĩ có thể nào Vương lão sư có sẽ đem con gái Vương Anh Tư gả cho hắn hay không.
104 Cơ chân của hai phu kiệu rất khỏe, khuân kiệu đi như bay, thiếu chút Thạch Song chạy theo không kịp. Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, bầu trời tối đen nhanh hơn, bọn họ vừa đến chùa Hạnh Hoa mà bầu trời đã sập tối.
105 Trương Nguyên ở công đường huyện nha tiếp Hầu huyện lệnh uống rượu xem tuyết rơi. Tuyết kia càng rơi càng dày. Khí hậu mỗi vùng mỗi khác nhau. Ở đây thì tuyết rơi dày đặc.
106 Thấy vẫn còn sớm nên Trương Nguyên dẫn Vũ Lăng đi dọc phố Thập Tự phủ Học Cung tìm Thanh Mặc Sơn Nhân kia để hợp thiếp canh. Phố Thập Tự có hai quầy tướng số, chỉ cách nhau hơn mười bước.
107 Trương Nguyên đi theo Thương Chu Đức đi vào phòng khách nhỏ ở trong đình viện. Một tấm bình phong chia phòng khách nhỏ ra làm hai phần trong và ngoài.
108 Mùa đông năm Vạn Lịch thứ 40, phủ Thiệu Hưng tuyết rơi dày đặc, mùng một tháng mười một có một trận tuyết lớn. Tuyết còn chưa tan thì sớm ngày 12 lại một trận gió mùa đông bắc ào về, xem ra trưa và chiều tối sẽ lại có tuyết rơi.
109 Người chèo thuyền đưa mái chèo, con thuyền ô bồng từ từ rẽ nước trôi đi, Vương Tư Nhâm dặn dò:- Đưa Trương Nguyên về Sơn Âm trước. Thuyền ra đến ngoài cửa sông Hội Kê liền ngoặt sang một nhánh khác hướng về phía Sơn Âm ở phía tây.
110 Năng Trụ thấy Trương Nguyên vội chắp tay trước ngực nói:- Giới Tử thiếu gia, tam công tử nhà nô tài nói tuyết đã ngừng rơi, mời thiếu gia chuẩn bị một chút để tối nay lên Long Sơn ngắm tuyết.
111 Hội đèn lồng ở Sơn Âm, nổi tiếng khắp cả nước. Từ những đại gia đình quý tộc đến những nhà nghèo, mọi người đều lấy làm hổ thẹn nếu không đi xem được, hội diễn ra vào dịp tết nguyên tiêu.
112 Cảnh thắp đèn trước dinh Tây Trương Trạng nguyên đệ vào đêm Nguyên Tiêu chính là một trong những cảnh đẹp nhất của Sơn Âm. Năm ngoái đúng chập tối ngày mười hai tháng giêng, đàn bà con gái trong thành sẽ đổ xô đi ngắm đèn, tất nhiên không thể bỏ qua một nơi chính là dinh Trương Trạng nguyên.
113 Liếc nhìn lại thì chỉ thấy toàn những đầu người là đầu người, từ chân núi lên tới miếu Thành Hoàng Long Sơn có những du khách cũng tự mang ình một cây đèn nho nhỏ.
114 “Liễu nhứ hỉ lai phiến phiến hồng?”Án sát sứ Trương Kỳ Liêm đang định hùa vào tán dương thì lại cảm thấy có gì đó không đúng. câu thơ này hình như không đúng, tơ liễu là màu trắng, lấy đâu ra màu đỏ mà “phi hồng” cho được?Các vị đang ngồi đây đều là những người cả đời đọc sách, nhưng không một ai biết câu thơ vừa rồi là ở đâu ra, đoán chắc có lẽ không phải thơ của cổ nhân mà là do Chung thái giám bịa ra mà thôi.
115 Chung thái giám tiếp đón Trương Nguyên, nói:- Trương công tử, ngồi bên này. Chúng ta thấy ngươi hậu sinh tuấn kiệt mới chợt dậy lên ý nghĩ khâm phục anh tài.
116 Thương Chu Đức thản nhiên nói:-Được Đổng công tử ưu ái rồi, nhưng gia đình Thương Thị ta vốn là nhà nho gia giáo, làm sao có thể làm ra chuyện hủy hôn này được.
117 Đổng Tổ Thường đã quen thói ngang ngược hoành hành ở Tùng Giang, ở đấy chỉ có chuyện hắn đi ức hiếp kẻ khác, nào có chuyện hắn bị người ta đánh chứ. Còn chưa kịp ra tay báo thù,Trương Nguyên lại bày ra bộ mặt đường hoàng giả ngây giả ngô bảo hắn bị bệnh hoan tưởng, thật khiến cho lòng dạ hắn nổ đôm đốp, muốn xông qua đánh cho Trương Nguyên một trận đả đời, giờ chỉ còn cách cầu xin Án sát sử Trương Kỳ Liêm làm chủ cho, nghĩ thế hắn bèn kêu lên:-Trương Thế bá, Chư vị đại nhân, học trò đường đường là một sinh đồ, lặn lội từ phương xa đến đây thưởng đèn theo lời mời, không ngờ vô cớ bị kẻ khác đánh, thiên lý vương pháp ở đâu chứ, xin chư vị đại nhân làm chủ cho học trò, nghiêm trị kẻ này ạ….
118 Thương Đạm Nhiên thấy Trương Nguyên đi tới, nửa thẹn nửa xấu hổ nói:-Huynh to gan thật đấy. Trương Nguyên nói:-Vì thật sự tức không chịu nỗi, đừng nói chuyện mất vui đấy nữa, để huynh cho các muội xem món bảo vật từ Tây quốc này, món đồ này là tam huynh ta đã thuê người chuyển từ Macau về đây, nó gọi là Kính viễn vọng.
119 Kì thi huyện gần kề, cho dù Trương Nguyên đã đọc thuộc làu tứ thư cũng không dám sơ suất. Đây là bước đầu tiên trên con đường công danh của hắn, nhất định phải thi đỗ, nếu không thì công sức cả nửa năm trời của hắn xem như uổng phí, có lẽ đối với người khác mà nói đợi thêm ba năm nữa cũng không sao cả, vừa hay có thể mài giũa thêm.
120 Thời tiết thật khác thường, đầu tháng 11 năm ngoái tuyết bắt đầu rơi liên tục, mấy mươi ngàn cây quýt bên kia Tạ Nham đã chết vì lạnh. Lão nông ở Sơn Đông đều nói vài chục năm gần đây không năm nào có tuyết rơi lớn như vậy.