201 Hai anh em liền hét lên rằng phải học, phải biết chữ. Trương Nguyên nhìn thấy mẫu thân liền nhảy xuống ngựa kiến lễ, thấy nữ lang mặc váy màu xanh bên cạnh mẫu thân, tuy là che mạng nhưng hắn cũng nhận ra là ai, vui mừng nói:- Đạm Nhiên, sao nàng lại ở đây!Thương Đạm Nhiên vén áo thi lễ, cười nói:- Đến xem Trương lang diễu phố.
202 Trương Nguyên giọng không đổi, nói:- Đến lúc rồi. Thầm nghĩ:- Đối phó với Đổng Tổ Thường không là gì, ta muốn khiến cho Đổng thị không thể tồn tại được ở Hoa Đình.
203 Hai chiếc thuyền mui trắng lợp ngói Tam Minh, một chiếc là thuyền của Tây Trương, chiếc kia là thuyền Trương Nguyên mượn nội huynh (anh vợ) Thương Chu Đức.
204 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
205 Trương Nguyên nói:- Binh đao vô tình, sinh tử khó liệu, nếu cha ngươi không muốn đi, ta sẽ không miễn cưỡng ông ấy. Mục Chân Chân cảm thấy nằm nghiêng nói chuyện với thiếu gia như này không được cung kính liền ngồi dậy nói:- Nô tì cũng khuyên cha không cần đi, nói đây là cơ hội mà thiếu gia ban cho ông ấy nhưng phụ thân không muốn đời đời kiếp kiếp là dân đen, ông muốn dựa vào quân đội để lập công.
206 Bát canh hạt sen ngân nhĩ không đường tỏa hương thơm mát. Lúc mới ăn có vị hơi đắng. Trương Nguyên dùng chiếc thìa canh bằng sứ trắng, từ tốn xúc từng thìa từng thìa một.
207 Chung Thái giám đối đãi với Trương Đại, Trương Ngạc rất khách khí. Ông ta nói với Trương Nguyên:- Trương công tử, nghe nói tối hôm qua ở Phong Nhạc Lầu ngươi đã mở tiệc chiêu đãi các chư sinh rất náo nhiệt!Phong Nhạc Lầu nằm ngay phía ngoài Dũng Kim Môn, cách Chức Tạo thự không xa.
208 Trương Đại ngạc nhiên hỏi:- Nữ lang nhà ai mà nửa đêm lên thuyền?Thuyền gia thấp giọng nói:- Có thể là kỹ nữ, ba vị tướng công không nên đón. Trương Ngạc nghe thấy liền nói:- Ngại gì, cứ việc đón, giúp người làm niềm vui.
209 Liễu Kính Đình nói:- Loạn thế đến nơi rồi, vật yêu xuất hiện nhiều, cũng chẳng có gì là lạ. Ngoại trừ Trương Nguyên ra, những học trò khác đều không tin cái mà Liễu Kính Đình nói là loạn thế đến nơi.
210 Một môn khách, năm gia nô của Đổng phủ, sáu tên đánh thuê, không đầy nửa tuần trà, tất thảy đều ôm chân ôm đầu, lăn lộn trên nền đá xanh trước cửa Lục phủ xin tha.
211 Tuyển tập văn bát cổ do Trương Nguyên biên soạn năm ngoái sở dĩ có thể bán chạy được như vậy, ngoại trừ nhờ vào danh hiệu “Tiểu Tam Nguyên” của Trương Nguyên ra, còn một nhân tố khác, đó là vì Trương Nguyên đã đánh Đổng Tổ Thường.
212 Lời nói vừa dứt, đã thấy Năng Trụ quay lại, đưa năm lượng bạc cho đội trưởng Đặng, nói:- Thiếu gia nhà ta nói là giữ lời. Mấy tên sai dịch đều vui mừng hết cỡ, quát ra lệnh cho mấy người nhà họ Đổng khiêng Bặc Thế Trình lên thuyền, nhanh chóng rời khỏi Thanh Phổ.
213 Khoa học kỹ thuật thời Vãn Minh tương đối phát triển, điều này có thể thấy rõ qua hai tác phẩm “ Nông chính toàn thư “ của Từ Quang Khởi và “ Thiên công khai vật “ của Tống Ứng Tinh.
214 Trần Kế Nho lắc đầu nói:- Dực Thiện, đợi lát nữa ta giúp ngươi thỉnh cầu Đổng công một việc, với tài năng của ngươi mà lại làm quản môn, ta thấy không được.
215 Đổng Kỳ Xương nghe thấy lời nói của vị hòa thượng này có chút dâm tà không giống lời của một cao tăng, có điều Đổng Kỳ Xương lão không phải thỉnh giáo dị tăng này phật lý thiền cơ mà là thuật phong the, bèn cười nói:- Vậy xin mời đại sư thể hiện thần thông như thế nào, mời đến khúc phòng ở bên này.
216 Đang lúc uống rượu, Lục Đại Hữu vội vàng chạy đến bẩm báo, nói là Vương huyện lệnh đã thả tám tên lưu manh đánh thuê kia ra rồi, bị nô bộc của Lục thị chặn lại tại bến tàu ở thành Nam, đến tiếp ứng cho tám tên lưu manh đó còn có bốn tên đánh thuê của Hoa Đình.
217 Có một loại sách mà Bảo Nhan Đường của Trần Kế Nho không ấn hành, đó chính là chế nghệ văn bát cổ. Đây là sự kiêu ngạo của Trần Kế nho mà cũng là sự thông minh của ông.
218 Mấy tên đại hán cười ha hả, vứt bỏ gậy cầm trên tay xuống, chắp tay trước ngực cung kính nói với Trương Nguyên và Trương Đại:- Tướng công xin chớ trách, gần đây thường xuyên có lưu manh côn đồ đến quấy rầy.
219 Nghe gia nô trả lời xong, Trần Kế Nho nhíu mày không nói gì, tên gia nô kia lại nói:- Mi Công, tiểu nhân nhìn thấy gia nhân ở Đổng Phủ cứ ra ra vào vào, giống như phát sinh chuyện lớn gì vậy, lại thấy hai người bị trói được mang vào phủ, trên đường trở về tiểu nhân có nghe những người qua đường nói rằng gia nô của Đổng phủ và bọn đánh thuê đang đi khắp nơi để tìm người dán bảng cáo thị.
220 Liễu Như Thị và Tiền Khiêm Ích ước hẹn cùng nhảy xuống hồ hi sinh cho tổ quốc, Tiền Khiêm Ích nói nước hồ lạnh quá. (Liễu Như Thị là một kỹ nữ sống cuối thời nhà Minh đầu Thanh, gả cho quan Tiền Khiêm Ích, sau này khi Tiền Khiêm Ích muốn đầu hàng nhà Thanh thì Liễu Như Thị đã không đồng ý và khuyên chồng tham gia vào các phong trào kháng Thanh phục Minh.