221 Thiếu chương!Đổng Tổ Thường sửng sốt một chút, gã và Kim Lang Chi tuy cùng là chư sinh, nhưng gã cũng chỉ đến Nho học của huyện có vài lần, không quen biết người nào tên là Kim Lang Chi cả, tại sao Kim Lang Chi vừa nghe gã nói thì đã biết ngay gã là Đổng Tổ Thường?Đã nhận ra rồi thì không cần che đậy nữa, Đổng Tổ Thường quát:- Bỏ bao tải ra, bắt y quỳ xuống.
222 Bọn Trương Nguyên vừa lên bờ chợt nghe thấy phu khuân vác trên bến tàu nói chuyện với nhau về chuyện Đổng Tổ Thường đánh chết một sinh đồ, người bạn của sinh đồ bị đánh chết đấy đang kiện lên quan phủ, còn mẹ và vợ của người sinh đồ đó đang kêu khóc om sòm đòi đến Đổng phủ để đòi lại công bằng.
223 Ngô Long có chiêu thức rất đặc biệt, chỉ cần đánh một quyền vào eo, ngực hoặc bụng dưới của đối phương, ám lực ngầm sẽ nhập vào cơ thể, ngay lúc đó thì không cảm thấy là mình bị thương nặng, nhưng lại có thể làm cho kẻ bị thương đến đúng thời hạn đã định phát tác dẫn đến tử vong.
224 Lão không hề cảm thấy con trai mình hành xử thái quá mà chỉ trách tên Phạm Sưởng thân thể suy nhược bị cảm nắng dẫn đến chết bất đắc kỳ tử, giờ lại đến vu oan giá họa cho Đổng gia, lão nói:- Phạm Sưởng tuy chết ở đây nhưng trên người nó không có vết thương nào.
225 Thiếu chương!Hoàng Quốc Đỉnh cả giận nói:- Trương Nguyên, ngươi đừng tưởng có khăn vuông trên đầu thì bản phủ sẽ không dám trừng trị ngươi, ngươi la hét nơi công đường, vu cáo bản quan!Tên Hoàng Quốc Đỉnh này rõ ràng đang bao che cho Đổng thị, Trương Nguyên cũng không cần nho nhã lịch sự nữa, hắn lớn tiếng nói:- Hoàng Tri phủ, đây là thiên hạ triều Đại Minh, trên có luật pháp Đại Minh, hết thảy đều có luật pháp trói buộc, ngài là trưởng quan một phủ cũng không thể một tay che kín bầu trời.
226 Đổng Kỳ Xương nói:- Mau mời binh lính Kim Sơn Vệ đến có được không?Hoàng Quốc Đỉnh nhíu mày không nói. Đổng Kỳ Xương thấy Hoàng Quốc Đỉnh không chấp thuận, lại nghe tiếng người trước cổng nhà ầm ầm như tiếng nhà sập, cũng biết dân chúng tức giận không thể đụng đến vào lúc này được, đành nói:- Thôi, tính mạng của con trai ta gửi gắm cả cho Đôn Trụ huynh, đại nhân dẫn nó đi đi.
227 Lưu Đồng Tri và Tưởng Thông Phán liếc nhau. Trương Nguyên năm nay chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà trong cơn hỗn loạn bát nháo này, hắn vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ một cách thấu đáo nhất.
228 Thiếu chương! Đổng Kỳ Xương và gia quyến thì đưa về Đổng phủ. Ngô thôi quan còn phái hai mươi binh sĩ gác trước cổng, đề phòng dân chúng tấn công Đổng phủ, dù sao Đổng Kỳ Xương cũng là Đông cung lão sư, nổi tiếng khắp Giang Nam, tranh chữ của lão ngay cả sứ thần Triều Tiên khi vào kinh bái triều cũng đều xin.
229 Nghĩ như vậy, Trương Nguyên bỗng dưng có cảm giác: Lần này đánh đổ Đổng Kỳ Xương có phải quá thuận lợi hay không? Hắn đã khơi dậy thành công sự phẫn nộ của dân chúng Hoa Đình, hơn nữa còn tương đối khống chế được tình hình, tuyệt nhiên không để xảy ra loạn lớn.
230 Tùng Giang tri phủ Hoàng Quốc Đỉnh đợi sau khi các sinh đồ giải tán về hết, bèn nhanh chóng ngồi kiệu đến Đổng phủ thăm thầy Đổng. Hôm trước Hoàng Quốc Đỉnh vẫn còn đi ngang qua Đổng phủ, vậy mà chỉ cách có hai ngày cảnh tượng đã có sự thay đổi lớn đến như vậy.
231 Hôm nay Đổng phủ đại loạn, lúc chập choạng tối, Tông Dực Thiện đã lặng lẽ đưa cha mẹ đang làm công ở nhà bếp Đổng phủ trốn ra ngoài. Y tìm được một nhà trọ ở thành Bắc rồi bố trí cho cha mẹ ở đó.
232 Từ khi đi theo Trương Nguyên, Mục Kính Nham rất siêng tập võ, ông cực kỳ mong ngóng cuộc sống binh nghiệp, muốn lấy quân trạng để thoát khỏi thân phận đọa dân.
233 Mười trong mười hai chiếc rương đã bị khóa, nhất thời không tiện mở ra. Nếu đã có một rương bạc thì Trương Nguyên cũng không vội gì mở rương khác, hắn chỉ đẩy rương đoán trọng lượng.
234 Nếu như Trương Nguyên không ngờ tới chiêu ác này của Đổng thị, thì Đổng Kỳ Xương sẽ dựa vào cái bộ dạng vô tội bị làm hại mà lật lại thế cờ. Đám chư sinh Trương Nguyên sẽ bị trị tội, bọn Đổng Tổ Nguyên, Đổng Tổ Thường sẽ được phán xử vô tội và được thả ra.
235 Trương Nguyên nói:- Di Trung huynh không cần quá khiêm tốn… Đề bài mà Tại hạ ra cũng có phần hỏi tương đối mơ hồ, nếu như không phải đã từng nghiên cứu về nó, thì ắt hẳn ta nhất thời cũng không trả lời được.
236 Kim Lang Chi vì còn phải đại diện gia đình của Phạm Sưởng đi kêu oan, nên lần gặp mặt tại Dự Viên lần này y không tham dự được. Nghe nói chư sinh đã quay về nên thu xếp tới bến tàu để gặp Trương Nguyên.
237 Trương Nguyên nói:- Tuyệt đối không được, nhất định phải ra bạc nhập cổ, bằng không tỷ phu khó mà ăn nói với Lục bá phụ. Trương Nhược Hi mỉm cười nói:- Cứ để tiểu Nguyên ra một cổ đi, tục ngữ có nói, huynh đệ ruột phải tính rõ mà.
238 Cùng ngày, Lục Thao bẩm chuyện với phụ thân Lục Triệu Thân, cùng Sơn Âm Trương thị hợp tác “hiệu buôn Thịnh Mỹ”, kinh doanh vải bông, tơ lụa và dệt thêu, muốn mở các phân hiệu ở Hoa Đình, Thượng Hải, Tô Châu, Nam Kinh, Hàng Châu.
239 Cửa sông Đại Hoàng từ Tây Sang Đông ở ngoài thành Nam huyện Thanh Phổ chảy qua, trên bến cảng, bậc thềm đá được lát bằng đá tảng xanh loại lớn tầng tầng lớp lớp.
240 Vương Vi lông mày nhíu lại, nhìn hai người Trương Đại, Trương Nguyên nói: - Hai vị tướng công có cao kiến gì? Nếu không có, thì xin không cần đàm thơ nữa, chi bằng chơi cờ cho qua ngày.