161 "Hoàng thượng, làm sao người phải khổ sở như vậy?"" Chuyện của trẫm khi nào cần tới ngươi hỏi?""Ty chức không dám, ty chức chỉ hi vọng hoàng thượng sống tốt, hai người đã không thể nào, vậy nên cắt đứt hết những ý niệm trong đầu, mà không phải là tìm một người tương tự đến an ủi mình, dù sao dáng dấp giống hơn nữa cũng không phải là cùng một người.
162 Mỗi một câu nói của nàng đều mang theo một quyền đánh tới trên miệng hắn đánh, từng quyền từng quyền không chút lưu tình. Tu Hồng Miễn bị đánh đau không chịu nổi, bắt lại cổ tay của nàng, "Ai cũng nói nữ nhân chân yếu tay mềm, làm sao tay của nàng lại cứng như sắt thế chứ!"Nàng híp híp mắt, "Tay sắt? Ta muốn để cho ngươi biết cái gì là tay kim cương vô địch!".
163 Dọc theo đường đi có lũ vịt làm bạn, hiển nhiên náo nhiệt rất nhiều, mặc dù mặt Tu Hồng Miễn đen lại, chỉ là nàng biện pháp cứng mềm nào cũng đều giở ra, hắn miễn cưỡng cũng phải chấp nhận.
164 Trưởng bối chính là như vậy, bất luận ngươi làm sai cái gì, chỉ cần ngươi thành tâm nói xin lỗi, cho dù bọn họ có mắng mỏ thế nào thì sau đó vẫn sẽ tha thứ cho ngươi.
165 "Dừng tay!"Nàng đang tính sẽ giáo dục hai con vịt ngốc này, liền nghe thấy âm thanh của Tu Hồng Miễn truyền tới. "Cạc cạc cạc ~~" hai con vịt ngốc hưng phấn kêu lên.
166 Trở lại Dư Điệp cung, nàng lại đem bức vẽ lấy ra, nhìn lại thật kỹ xem rốt cuộc bức tranh này có huyền cơ gì. Cánh cửa hậu viện không ngừng vang lên, bọn vịt cạc cạc réo lên không ngừng, nàng biết hai con vịt ngốc vừa rồi đang đập cửa.
167 Nàng một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng tới phòng nhỏ. Liên tiếp vài ngày chỉ có ăn một chút lương khô và uống thêm nước để bổ sung thể lực mà lại đi đường xa là không thể đủ, tay nàng cầm cương không ngừng run rẩy, thân thể thì cứng đờ.
168 "Tu ~ ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?" Nàng dùng âm thanh dịu dàng nhất nói. "Không được. ". . . . . . Khóe miệng nàng run lên, "Xem như ngươi lợi hại!"Có chút ảo não, mỗi lần hắn bày ra dáng vẻ của một Hoàng đế liền làm cho nàng không nghĩ nổi gì nữa.
169 Núi cao làm bối cảnh, dòng suối nhỏ, phía trước có một phụ nhân đang đang thu y phục!Chuyện gì xảy ra? ! Không phải phơi quần áo sao?Nhìn ngoài cửa sổ một chút, nàng nhất thời sáng tỏ.
170 Nàng nhếch môi, "Chuyện chọn phi nên do Thái hậu cùng hoàng thượng quyết định, vốn là không tới phiên Dung nhi chen miệng. Dung nhi tự biết mình quá mức tùy hứng, xử sự không đủ chu đáo, trên người cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nếu Thái hậu đã muốn Dung nhi tuyển lấy một người, Dung nhi không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh.
171 Thiện Xá nháy mắt ra hiệu cho nàng, "Ngươi, đây coi như là đang câu dẫn ta sao?"Bộ mặt nàng cứng đờ, hình như những chuyện như vậy thật rất dễ dàng hiểu lầm, "Ta là muốn hỏi một chút, ngươi biết bức họa kia có thể đáng bao nhiêu tiền sao?"Thiện Xá nhíu nhíu mày, "Đây chính là vật báu vô giá, nói tiền rất dung tục.
172 "Hoa mỗ đối với Thánh Dụ vẫn còn rất xa lạ, không biết Trì tướng quân có thời gian theo giúp ta thăm thú một chút hay không?""Thật xin lỗi, Trì mỗ không có thời gian.
173 Hắn, hắn, hắn nghĩ làm cái gì đối với nàng? ~Nàng thiếu chút nữa liền thét lên, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng của Hoa Dư, "Ngươi là người của Y Tháp tộc chứ?"Thân thể nàng cứng ngắc nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra, thì ra là nàng tự mình nghĩ nhiều.
174 Thấy Bích Quỳnh nơm nớp lo sợ, nàng có chút đau lòng, "Ta tin tưởng ngươi. "Bích Quỳnh nghe xong cảm kích nhìn nàng, chạy đi cầm lấy cây chổi, nàng nhìn bóng lưng của nàng không nhịn được run rẩy, Bích Quỳnh, ngươi ngàn vạn lần không được phản bội ta, ngàn vạn lần không được.
175 Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh một cái, cắn môi lắc đầu một cái. Mắt của nàng sắc bén nhìn về phía Bích Thanh, "Ngươi có chuyện gạt ta?"Bích Thanh bị doạ không hề nhẹ, "Nương nương người đã biết sao?"Nàng không cho Bích Thanh chút mặt mũi nào, hiện tại tâm tình của nàng kém đến cực điểm, nàng không hy vọng phải hoài nghi người của mình, đặc biệt là những người nàng tin tưởng.
176 Nàng nằm ở trên giường, cảm thấy choáng váng đau đầu. "Nương nương ~ không bằng nô tỳ đưa người trở về trong phòng đi nghỉ ngơi đi, người mà ngủ ở nơi này sẽ ngã bệnh mất.
177 Tỉnh dậy, đã không biết là giờ gì. Nhìn trên bàn tràn đầy món ăn, thì ra là đã qua buổi trưa. Tu Hồng Miễn không tới nữa, có lẽ hắn đang cùng Lệ phi vui vẻ thôi.
178 "Nương nương ~ xin hãy cứu cứu đệ đệ của ta! Cứu cứu đệ đệ của ta!"Đệ đệ? Hạ Phù Dung Phù Dung nghi ngờ nhìn về phía nàng, "Ngươi nói rõ ràng chút, đem những chuyện đã trải qua cặn kẽ nói cho ta nghe, ta sẽ giúp cho ngươi, tin tưởng ta.
179 Dư phi nương nương thế nhưng lại quang lâm Duệ Hoa cung! Điều này làm ọi người giật mình không ít. "Không biết hôm này muội muội đến cung của bổn cung là có chuyện gì?" Lệ phi nhìn về phía Hạ Phù Dung, mang theo tràn đầy địch ý, Tiểu Hồng đi nghe ngóng, ngày đó Hoàng thượng là vì trước đó đến Dư Điệp cung xong liền không thể yên lòng mà nghỉ lại chỗ nàng.
180 Mới vừa trở lại Dư Điệp cung, đã thấy Bích Quỳnh chạy tới, "Nương nương, người mau đi xem tiểu Hồ ly của người một chút. "Thân hình Hạ Phù Dung run lên, lập tức chạy vào bên trong phòng.