181 Nghe nói Linh Nhi mà Dư vương tặng cho Tu Hồng Miễn xinh đẹp cực kì, cả ngày chạy đi tìm Tu Hồng Miễn. Thượng Quan Lệ mang theo mấy người tỷ muội đến chỗ của Linh Nhi, bọn họ cũng muốn để biết rốt cuộc thì cái đệ nhất mỹ nữ này trông ra sao!"Linh Nhi muội muội, ngươi không phải là từ xa xôi ngàn dặm đi Thánh Dụ của chúng ta, nên chúng ta cũng nên đến chào hỏi ngươi một chút nha.
182 Tu Hồng Miễn mấy ngày nay không khỏi phiền lòng nôn nóng, giống như nhìn cái gì cũng cảm thấy không thuận mắt. "Cảnh Nhân. ""Ty chức ở đây. "Tu Hồng Miễn nhìn Cảnh Nhân một chút, rất là không vui, "Ngươi vẫn ở tại chỗ này làm gì?"Cảnh Nhân có chút bất đắc dĩ, phải biết rằng chức trách của hắn chính là tùy thời đi theo hoàng thượng.
183 "Ực!" Nàng vừa mới uống một ly vào bụng. "Ngươi cảm thấy trẫm có phải một vị hoàng đế tốt hay không?"Nàng gật đầu một cái, "Dạ! Người giỏi về việc dụng người lại có đạo trị quốc, ngay cả dân chúng cũng khen người là một vị hoàng đế tốt.
184 "Ưm……" Cảm giác nhức đầu khiến nàng không chịu đựng nổi, lắc lắc đầu, tác dụng chậm của rượu thật đúng là rất lớn. "Nương nương, người đã tỉnh rồi sao? Nô tỳ đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho người.
185 Tu Hồng Miễn lo âu nhìn về phía nàng, "Mau truyền thái y!"Hoàng thượng nói một lời, ai dám chậm trễ?Phó thái y vội vàng chạy tới, chỉ thấy nàng đang vô cùng khổ sở cúi đầu nằm trên giường, lại nghe Tiểu Cúc nói qua là đau bụng.
186 Linh a6Nhi có chút 5csợ hãi fnhìn những 3người đang 9có mặt 5trong Yến 4aNinh cung, cnhững ánh cdmắt đáng 92ghét của 46bọn họ 9làm nàng 4rất không 22thích.
187 Linh Nhi vừa nghe, gấp đến độ nước mắt cũng mau rớt xuống, "Dư phi tỷ tỷ cứu ta ~~"Lệ phi châm chọc cười một tiếng, "Hiện tại nàng ta ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, làm sao rảnh mà cứu ngươi?"Mắt thấy mấy gã thị vệ đi vào, muốn đem các nàng bắt đi, ánh mắt của Linh Nhi làm cho nàng cảm thấy thực sự, đó là một ánh mắt hoang mang có len lói chút hy vọng, nàng ấy hi vọng nàng có thể cứu nàng ấy, hình như hiện tại nàng ấy cũng chỉ có thể trông chờ vào nàng.
188 Hạ Phù Dung ngồi ở bên giường, nhìn về phía Tu Hồng Miễn ngồi bên cạnh bàn đang không ngừng uống trà , "A, cái đó. . . . . . A, nếu như không có việc gì, ta đi ngủ trước đây, người cứ từ từ mà thưởng thức.
189 Tu Hồng Miễn thấy mắt nàng lộ ra sự khẩn trương, tâm tình càng thêm thoải mái, "Ai khi dễ ngươi? Trẫm chỉ là làm chuyện hợp lẽ mà phu thê nên làm. "Nghe hắn nói như thế, nàng lập tức bật người ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở trên giường, kéo lấy ống tay áo của hắn, "Lão đại ~~ ta biết lần này mình sai rồi ~ người cứ lên trên giường ngủ, để cho ta ngủ phía dưới cũng được, ta đều không có dị nghị!"Một tay Tu Hồng Miễn kéo lấy ống tay áo của mình, "Bây giờ nói những thứ này.
190 Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên trên. "A ~! !" Tu Hồng Miễn mặt tràn đầy tức giận, "Ngươi dám. . . . . . "Nàng cắn môi, run rẩy bò dậy, liều mạng chạy ra ngoài.
191 Buổi sáng vừa rời giường, nàng phát hiện mình đang ngủ ở phía bên trong của giường, Tu Hồng Miễn đi rồi sao?"Cầm đi. "Từ bên ngoài truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, ngay sau đó, một cái nho nhỏ gì đó bay tới.
192 Mỗi ngày một lần tiếng gầm gừ lại truyền đến trong tai, Hoa Dư mỉm cười lắc đầu, hình như việc này đã việc thường xuyên ở trong cung. Nữ nhân này hình như không thích hợp với hoàng cung, Hoa Dư nghĩ, đặt bút viết xuống một hàng chữ, sau đó gọi tâm phúc của mình tới, yên lòng đưa tờ giấy cho hắn.
193 Nàng đột nhiên trở về, làm cho cả Hạ Hách Na phủ trên dưới có chút ứng phó không kịp. Thậm chí trước đó cũng không thông báo một tiếng, lần này Tu Hồng Miễn đã để cho nàng trở lại, thật sự hết sức cổ quái, nàng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì.
194 Tiến về phía Duệ Hoa cung, lấy lòng với tỷ tỷ, ý nguyện giảng hoà, rất là đau lòng, quỳ xuống, bị đuổi. Ở giữa có mấy tờ bị xé mất, không biết là nàng ghi chép được tốt, hay là ghi chép cái gì đó không muốn làm cho người khác biết chuyện.
195 "Muội muội. . . . . . " Thượng Quan Lệ muốn theo sau. "Không cho phép ngươi đi theo ta! Ngươi tránh ra!" Hạ Hách Na Phù Dung không có ý định để ý đến nàng ta nữa, nàng ta thế nhưng không tin tưởng vào sự lựa chọn của mình ~~Thượng Quan Lệ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo Hạ Hách Na Phù Dung phía sau.
196 Hạ Hách Na Phù Dung không biết đã ngồi ở trong mê cung bao lâu, cho đến khi phụ thân tìm được nàng, ôm nàng rồi trở về. Nàng ngơ ngác nghe thấy tiếng mẫu thân trách cứ trong đó tràn đầy lời quan tâm, trong đại não trống rỗng.
197 Trên đường đi ngoài ý muốn nàng đụng phải một người, Thiện Xá. "Đi theo ta. "Đi theo hắn đi tới phủ đệ của hắn, không kịp chờ nàng đã nói, "Thiện Xá, lập tức cùng ta vào cung đi, trong cung hình như đang chuẩn bị phát sinh chuyện lớn gì đó.
198 "Muốn tự do, nhất định phải rời đi nơi đó không phải sao?" Thiện Xá trốn tránh vấn đề của nàng. "Thôi, hiện tại Tu Hồng Miễn đang đối mặt với những nguy hiểm trước mắt, nếu ta cứ như vậy mà rời đi, thì thật là quá không có nghĩa khí rồi.
199 "Đợi chút, đợi chút, ta còn muốn mua chút trái cây. . . Hứ ? Chỉ có mấy cái bánh ngọt thế này, sẽ ngán chết. "Thiện Xá không nói gì nhìn về phía nàng, "Ngươi bây giờ đang chạy trốn khỏi Hoàng cung? Làm sao ta cảm thấy ngươi như là đang đi du ngoạn?"Nàng đưa ra một đầu ngón tay ở trước mặt hắn quơ quơ, "Lần trước ta đi quá gấp, làm cho ta phải nếm rất nhiều khổ sở, lần này nhất định phải bù lại gấp nhiều lần, đã đi thì phải đi cho thoải mái ~"Cùng Thiện Xá đi dạo mua đầy 3 túi to, rốt cục nàng cũng hài lòng đi về.
200 Thấy Hạ Hách Na Phù Tuyết đi tới, Thượng Quan Lệ lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, "Nhị tỷ. "Hạ Hách Na Phù Tuyết cũng cười cười với nàng, "Thái hậu vừa rồi vẫn còn tìm ngươi đấy.