201 Lần này nàng đã làm đủ công tác chuẩn bị mới lên đường, trên xe chất đầy một đống lớn, nhưng nàng lại đột nhiên không còn tâm tình gì nữa. Mệt mỏi lần nữa đánh tới, nàng không nhịn được nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong đồ ăn của nàng lại có độc sao? Lúc tỉnh dậy, nàng đã ngây ngốc mà ngủ một khoảng thời gian dài.
202 "Cái gì? Bị người khác động tới?""Khởi bẩm hoàng thượng, quả thật bị người khác động tới, nghe tên nô tài tới đổi bánh ngọt nói, tổng cộng có hai cái bị cầm đi.
203 "Không phải. "Một câu trả lời cụt lủn, làm cho nàng như rơi vào hầm băng. Không phải hắn. Nàng cười cười, làm sao có thể là hắn đây?"Đại ca, thì ra huynh không phải người địa phương này à? Vậy huynh là từ nơi nào đến đây?"Chỉ thấy vị nhân huynh này gắp một chút thức ăn, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó lại gắp lên một đũa khác.
204 "Không được. "Nàng có chút kinh ngạc, từ khi bọn hắn đi theo nàng tới giờ chưa bao giờ nói với nàng chữ không, cho dù là khi nàng cho bọn họ mấy cái biệt danh khó nghe như vậy.
205 Dọc đường đi theo phía sau hắn, mặc dù đã duy trì khoảng cách, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy, nên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn. Rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa, quay đầu ngựa, đi tới bên cạnh cửa sổ xe của nàng, "Cô nương, không biết dọc đường đều đi theo ta là có ý gì?"Nàng nghé đầu ra nói, "Ai đi theo ngươi?"Hắn cười khẩy, "Con đường này là đường cụt, nối thẳng tới chính là một sơn trang, người trang chủ kia là bằng hữu của tại hạ, chẳng lẽ cô nương cũng đi đến đó sao?"Nàng định thần lại, "Phải.
206 "Đường đại ca?" Một bên mặt Dật Thiên cũng co rút lại. Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, "Thì !Làm! Sao!"Dật Thiên lập tức lắc đầu như trống bỏi, Đường Kính cũng bị tiếng hét của nàng làm cho sợ hãi lùi lại.
207 Đường Kính vẫn như cũ đi tít ở đằng trước, dẫn đường cho bọn họ. Trước đó còn nói hay lắm, nói bọn họ cũng chưa có nơi nào để đi nên dọc đường có thể làm bạn.
208 Chỉ nghe phía trên truyền đến một loạt tiếng đấm đá, không phải chứ, bọn họ đang cố ý muốn giẫm nát nóc xe sao! ~Rồi nàng lại nghe thấy một tiếng rắc, muốn chui xuống sao~! ~!Nàng lập tức với qua chắn được một tấm gỗ.
209 Nàng tại sao lại đần như vậy, làm sao ngay cả cái này cũng nghĩ không ra?Khổ sở cười một tiếng, cười một cách bất đắc dĩ, nàng nên làm như thế nào bây giờ?Thấy nàng đứng yên không có phản ứng, tất cả mọi người kỳ quái nhìn về phía nàng.
210 Mấy người Dật Thiên đang ngồi ăn cũng cảm thấy không yên tâm, làm sao Đường Kính đi lâu như vậy còn chưa trở lại, ít nhất cũng phải thông báo tình huống của tiểu thư cho bọn hắn chứ.
211 Lặng lẽ nắm chặt chiếc bình trong tay, nhẹ nhàng hé ra. "Đường đại ca, bây giờ ngươi nhất định phải động thủ sao?""Ta đã nhận được tín hiệu đợi lệnh. "Chính là âm thành bén nhọn vừa rồi sao? Bây giờ đã đợi lệnh, chỉ cần âm thanh đó vang lên một lần, thì đầu nàng sẽ rớt xuống đúng không?Thiện Xá coi như bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
212 "Hoàng thượng! Lúc nàng ta đang lẩn trốn đến biên cảnh của Thánh Dụ thì đã bị Lệ nhi phái người xử tử!"Thượng Quan Lệ nói xong thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mặc dù bây giờ Hoàng thượng đang cực kỳ tức giận, nếu là nàng đã xử tử Hạ Hách Na Phù Dung, nhất định sẽ giết nàng.
213 Lệ phi ảm đạm cười một tiếng, sống chết của nàng, thế nhưng lại bám vào trên người Hạ Hách Na Phù Dung. Tu Hồng Miễn trầm ngâm một lát, "Bãi giá Dư Điệp cung!""Hoàng thượng, Lệ phi nương nương.
214 Trên đường đi, Đường Kính phải cẩn thận từng li từng tí để tránh đám người của Thiện Xá. Trong bụng nàng không khỏi suy đoán, xem ra Thiện Xá không chỉ phái ba người bọn Dật Thiên đi theo nàng, chắc chắn xung quanh còn có ám vệ, nếu không bằng võ công của Đường Kính thì đấu với ba người bọn hắn cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, huống chi hắn còn có"Đồng đảng" ở phụ cận, để tùy thời truyền tin.
215 Thấy nàng nhắc tới nguyên Phó tướng, Đường Kính hơi ngạc nhiên, ngay sau đó bày ra vẻ mặt nghiễm nhiên, "Tại hạ chỉ phụ trách đưa cô nương tới nơi an toàn là được, những chuyện khác ta nghĩ để sau bàn lại.
216 Bọn họ đem hộp gỗ đặt chỉnh tề trên mặt đất thành một hàng. Quản sự đứng trước mặt nàng mỉm cười, "Nương nương, rốt cuộc hoa hàm tiếu đang ở đâu?"Những lời này vừa mới nói xong, những người làm phía sau cùng mở những hộp gỗ lớn trên mặt đất ra.
217 Chiếc dao ghỉ sượt qua mặt, làm nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, thân thể trong nháy mắt xụi lơ xuống. Hủy dung sao!Ba chữ này không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nàng, bị huỷ dung.
218 "Ở một nơi mà ai trong các ngươi cũng không nghĩ đến"Thấy mọi người cũng mặt lộ vẻ hoài nghi, nàng lập tức nói, "Nó giấu ở trên một thân cây cao, đó là một gốc cây vô cùng cao lớn.
219 "Dung nhi! Dung nhi!"Cảm nhận được có người ở bên tai nàng luôn miệng gọi. . nhưng ngay cả một chút sức lực để nàng có thể trả lời cũng không còn. Có thể không cần nói nhiều như vậy được không? Nàng thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon.
220 Thiện Xá thấy nàng cắn răng hít sâu một hơi, hắn cũng không cách nào tưởng tượng được sự khổ sở mà nàng đang phải chịu đựng. "Còn cái đinh này không thể rút ra ngay được, nếu không ngươi không cách nào chịu được đâu.