221 "Thiền Tướng quân vừa mới đón nàng đi rồi!"Tu Hồng Miễn sững sờ, Thiện Xá?"Bọn họ đi đâu vậy?""Nô tài không biết, nô tài thật sự không biết! Mới vừa rồi lúc nô tài trốn được ra đây, bọn họ.
222 "Ta biết hết rồi, ngươi chính là Dương. Ngươi vẫn luôn là nội gián trong quân doanh, chính là ngươi!"Hắn yên lặng nhìn nàng, "Làm sao ngươi biết?""Đoán.
223 Thấy Thiện Xá dương dương tự đắc quay lại, nàng tức giận liếc hắn một cái, "Đúng rồi, A Hu của ta đâu?""Nó thật sự rất bướng bỉnh, dù có nói thế nào cũng không chịu đi theo ta.
224 "Ngươi làm gì mà khiến cho nó ngất đi!" Nàng ôm A Hu trong ngực, ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn. "Trẫm không đánh ngất nó, nó sẽ làm trẫm bị thương!” Tu Hồng Miễn hình như có chút tức giận.
225 "Nhị đệ vẫn còn biết đến đại ca này sao? Không ngờ người huynh đệ ban đầu vào sinh ra tử, thế nhưng lại cấu kết với người ngoài cùng nhau hãm hại huynh!"Lúc Tu Hồng Miễn nói những lời này, trong mắt tràn đầy đau đớn, Thần thoại bất bại năm nào, thế nhưng lại biến thành hiện tại tự chém giết lẫn nhau, tin tưởng Tam đệ của bọn hắn đang ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như thế.
226 "Uy ~! ~" nàng cắt đứt hai người đang kịch liệt tranh chấp, "Các ngươi xem ta là không khí sao! Chẳng lẽ không muốn hỏi một chút ý kiến của ta hay sao? ! ?"Hai người nhìn nàng một cái, ngay sau đó quay đầu tiếp tục tranh chấp , "Ngươi dám nói Long tự của trẫm là huyết thống không thuần chính sao? !""Ta cũng không có nói Long tự của ngươi là huyết thống bất chính.
227 "Này, ta có lời muốn hỏi ngươi. " Nhìn Thiện Xá cảm giác thấy hắn không phản đối, rồi hắn nói tiếp. "Cứ hỏi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật. "Nàng hài lòng cười với hắn, "Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với Y Tháp không? Tại sao một tộc nhân không có ai có thể xâm nhập vào Y Tháp tộc, lại đột nhiên bị Tu Hồng Miễn phá thành như vậy?" Nàng mới không ngốc đến mức cho rằng một tân hoàng mới lên ngôi không lâu lại có năng lực lớn như vậy.
228 "Thiện Xá. . . . . . "Nàng không biết nên làm như thế nào để có thể an ủi hắn, đột nhiên nàng có cảm giác nếu có thể dùng một từ ngữ để miêu tả hắn thì chính là bần cùng.
229 Hôm nay bữa ăn sáng hết sức quái dị, Thiện Xá ngồi một bên mặt sưng phù giống như bánh bao, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ ngày hôm qua nhìn hắn cười sao lại quái dị đến thế, thì ra là mặt của hắn, chỉ là ngày hôm qua còn không có rõ ràng như vậy, hôm nay liền.
230 Nó giúp nàng cầm máu sao? Thứ tạo ra màu xanh lá trên người nó, là thảo dược sao?Ngoan ngoãn mặc cho động tác của A Hu, nàng đột nhiên phát hiện mình bây giờ nàng giống như là bảo vật của nó.
231 Nàng sững sờ nhìn A Hu đang cố gắng cọ vào chân nàng, nàng cảm giác thiếu nó rất nhiều rất nhiều. Trong lòng nàng âm thầm thề, A Hu, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với nó, nó muốn gì nàng cũng sẽ chiều,.
232 ". . . . . . Có thể. "Tu Hồng Miễn buông lỏng miệng, quyền tự do của nàng rốt cuộc cũng được khôi phục rất nhiều, nàng mừng rỡ chừng mấy ngày, ngay cả lúc ngủ cũng bị cười mà tỉnh.
233 "Hình như ta. . . . . . Không nhìn thấy. "Sau một tiếng hít sâu, nàng cảm giác cánh tay mình đột nhiên bị người khác bóp chặt, "Nữ nhân đáng chết, không phải lúc nhổ đinh bản ra vấn đề gì chứ! !" Tu Hồng Miễn tức giận kêu gào làm cho nàng cảm thấy run rẩy.
234 Thiện Xá dừng một lát, mới mở miệng nói,"Hạt và hoa Hàm Tiếu sau khi hái rất dễ hỏng, nếu bị ánh nắng mặt trời chiếu vào trong một thời gian dài sẽ biến mất, nhưng nếu ngắn quá sẽ khô héo, cho nên trồng và bảo quản vô cùng khó khăn, cho đến bây giờ chỉ còn lại duy nhất một bông, lúc ấy là do Tộc trưởng tự mình hái rồi cất vào trong hộp Hàm hoa.
235 Âm thanh biến mất. Nàng ngồi bất động tại chỗ, có biện pháp, là có biện pháp, nhưng tại sao hắn không nói cho nàng biết?Không khí trầm muộn bao trùm đến tận bữa tối, Thiện Xá cuối cùng cũng mở miệng.
236 "Tu ~" mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên hướng về phía hắn, đây là lễ tiết khi nói chuyện, nàng luôn luôn tương đối để ý tới những thứ này, "Ta có biện pháp khiến Hoa Dư lui binh.
237 Tu Hồng Miễn nghe câu hỏi của người trong ngực, ánh mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ trôi dạt về quá khứ, khi đó hắn vẫn còn rất nhỏ. "Miễn nhi " một vị mỹ phụ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm yếu ớt, không một chút biểu lộ ra bệnh tình của nàng.
238 Thấy Tu Hồng Miễn hồi lâu không đáp lại, nàng có chút kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn, "Tại sao không nói chuyện?""Dung nhi, ngươi cùng Thiện Xá. . . . .
239 "Tu ~""Ân. ""Nếu như mà vĩnh viễn ta không nhìn thấy, ngươi còn có thể đối xử với ta giống như bây giờ sao?""Sẽ không. . . . . . "Cái gì! !"Vĩnh viễn không nhìn thấy.
240 Hồ Nhi của ngươi thật giống ngươi. " Tu Hồng Miễn bất đắc dĩ nói. Nàng có chút hài lòng, "Giống cái gì hả?" Là vì nó cũng có tính cách ương ngạnh bất khuất tốt đẹp như nàng sao?"Cũng thích mang thù như vậy.