101 Rốt cuộc, thái giám đã đọc xong thánh chỉ, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện muốn vỗ tay, vừa nhìn tất cả mọi người không nhúc nhích, ngượng ngùng thu tay về, nơi này không thịnh hành vỗ tay sau khi phát biểu xong sao?.
102 Sau sắc phong, đều theo cấp gia phong, mặc dù là mấy người một tổ, cũng dùng không ít thời gian, ngay thời điểm nàng ăn đến bụng sắp cang ra, đại điển rốt cuộc tiến vào hồi cuối.
103 Trong đó có một che vàng nhạt có một cô gái che lụa mỏng màu vàng nhạt chú ý đến nàng. Nàng một thân màu xanh dương nhạt nhu bầy, áo khoác là nửa tay áo, bên trong một cái màu trắng lam đáy ống tay áo, ống tay áo mơ hồ có thể thấy được cánh tay tráng mềm mại tinh khiết, ngón tay nhỏ dài, móng tay màu đỏ tươi, cùng với ngón tay trắng nõn của nàng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, bên hông mảnh mai buộc một cái đai lam nơ hình con bướm, vóc người xinh xắn lanh lợi, rất là dễ coi.
104 Nàng không xứng với nàng ta sao? Ở trong mắt của Tu Hồng Miễn, nàng rốt cuộc xem là cái gì? Thời điểm làm phi tử, bị hắn vứt bỏ, liều chết làm tướng quân, vẫn bị hắn ghét bỏ, chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng là chẳng đáng là người sao? Không quan trọng gì, chính là tại thời điểm cần thiết là công cụ có chút công dụng?Hạ Phù Dung không biết vì cái gì lại để ý vị trí của mình trong cảm nhận của Tu Hồng Miễn như vậy, nàng cũng vậy không muốn suy nghĩ, hoặc giả nói là không dám nghĩ tới.
105 Ta mở ra thư ra nhìn, là "Thư nhà" của phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ"Trở về. " Hạ Phù Dung hiểu rõ nếu như không phải là chuyện quá khẩn cấp, bọn họ là sẽ không cho báo tin cho nàng, sợ rằng bên kia xảy ra chuyện gì rồi.
106 "Cha, mẹ, không biết là vì chuyện gì mà hai ngươi vội vã tìm con như thế?""Có một vị cô nương tới phủ của chúng ta, khăng khăng đòi gặp con, cô nương ấy đang chờ con ở đại sảnh, con nên vào đó xem thử là chuyện gì.
107 "Nương nương! Bích Quỳnh! Mau cho ta vào đi ~ xảy ra chuyện lớn rồi!"Hạ Phù Dung nghe xong, lập tức căng thẳng, nàng cũng không có nói cho Bích Thanh biết nàng đi nơi nào, nhưng nàng ta lại tìm tới nơi, chỉ sợ là phó thái y nói cho nàng ta biết, cũng giúp nàng ta xuất cung, nếu như bị người nào đó biết được một thái y như hắn lại trợ giúp cung nữ xuất cung sẽ bị tử tội.
108 Đi tới đại điện, lại không thấy có một bóng người, bên trong nội thất lại có tiếng người nói chuyện, Tần phi ở chốn hậu cung này nếu không được sự cho phép của hoàng thượng thì không thể tiến vào trong nội thất.
109 "Bởi vì Bân hộ tướng thiếu ta năm mươi lượng không trả, nên ta liền hạ độc hại hắn. " "Bởi vì Bân hộ tướng rất được mọi người yêu mến, ta sanh tâm đố kỵ, liền hạ độc hại hắn.
110 "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung. "Sau khi từ Tông Thân Phủ trở về, Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung rất tốt, thật sự rất tốt. Tất cả mọi người đều nói nàng hạ độc hại Bân hộ tướng, Tu Hồng Miễn này lại chẳng quan tâm, hắn lại không truy cứu, Thái hậu cũng không tiện nói thêm gì, dù sao hai bên đều là người mà trong lòng nàng yêu thương.
111 Trở lại Dư Điệp cung, thấy Tu Hồng Miễn đã ngồi ở chỗ đó rồi. Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Đi nơi nào?""Bên ngoài. "Hắn nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa.
112 ''Còn có Dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng đi chứ. " Thượng Quan Lệ nói xong nhìn nàng, mặt tràn đầy mong đợi. "Cám ơn nhiều, thân thể của ta cảm thấy không thoải mái.
113 Phía sau nha hoàn đều đã đem giấy bút đến, xem ra là nàng không có cách nào từ chối được rồiHạ Phù Dung gật đầu một cái bày tỏ ngầm cho phép, liền thấy kia mấy nha hoàn lại bưng giấy mực vào thư phòng, nhìn bọn họ một chút cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ nơi này làm thơ vẽ tranh đều ở trong phòng sao?Cùng đi theo vào bên trong phòng, Hạ Phù Dung chậm rãi cầm bút lên, đột nhiên hiện mới vừa vết phỏng vừa mới bị trên tay đỏ bừng, đợi lát nữa phải nhanh đến chỗ phó thái y lấy thuốc, nàng không cho phép trên người xuất hiện bất kỳ vết sẹo nào.
114 Đợi đến ngày thứ hai, tiểu Cúc rốt cuộc tỉnh. "Tiểu Cúc, cái người này mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?" Hạ Phù Dung có chút vội vàng hỏi, không biết nàng đi nơi nào, không biết nàng có chịu khổ gì không.
115 "Ta làm nũng rất ghê tởm sao? !" Chính là muốn nó hảo hảo nói cho rõ ràng, chỉ thấy a Hu đột nhiên nâng lên đầu nhỏ, trừng mắt nhìn, liền một cái lắc mình nhảy lên xà nhà.
116 Sau khi mặc cung trang chỉnh tề, Hạ Phù Dung đi tới Yến Ninh cung, trong lòng có chút lo lắng, không biết Thái hậu nghĩ về nàng như thế nào. Trước đó nàng đã cho Bích Quỳnh đi điều tra về mối quan hệ giữa nàng với Bân hộ tướng, nhưng dù sao Bích Quỳnh cũng là đi cửa sau mà vào cung (là dùng tiền hoặc quan hệ), quen biết cũng có hạn, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
117 Chỉ thấy sắc mặt Lệ phi trắng nhợt, tức giận nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung nhưng lại không nói nên lời. "Đủ rồi! Ai gia biết ngươi miệng lưỡi bén nhọn, nhưng bây giờ không phải là lúc ngươi phô trương! Rõ ràng đã tạo thành sai lầm lớn lại không biết hối cải, chẳng lẽ phải đợi đến lúc ai gia ra tay ngươi mới chịu nhận tội?"Cái gì?! Thái hậu sẽ dùng hình với nàng? Chẳng lẽ nơi này không có luật lệ quy định không thể dùng hình sao!"Thái hậu xin thứ tội, Dung nhi biết sai rồi.
118 Nàng cũng không muốn biện giải cho bản thân cái gì, có lẽ Thái hậu sẽ giam nàng cả đời ở lãnh cung, nếu là như vậy nàng có thể nhân cơ hội này chạy ra khỏi hoàng cung, sẽ không cần lo lắng bị người phát hiện.
119 Hai tỷ muội Bích Quỳnh sau khi nghe tin, cũng lần lượt ngất đi. Chỉ để lại tiểu Cúc không biết chuyện gì, vì vậy nàng cũng không thể làm gì khác hơn là học bộ dáng của tỷ muội Bích Quỳnh, nhắm mắt té xuống.
120 Hồi lâu, phó thái y rốt cuộc cũng tìm được tiếng nói của mình, "Nương nương, người, người không phải đã. . . . . . "Đã thế nào? Kết hợp với chuyện lúc trước, lại nhìn nét mặt của phó thái y, nàng có chút chắc chắn, "Chẳng lẽ ta đã chết?" Nói ra những lời này, đột nhiên cảm thấy có chút không hợp lẽ thường, nếu nàng đã chết, thì làm sao có thể ở nơi này nói chuyện?"Đúng, đúng, Lý Thái y cũng xác nhận, người đã về chầu trời.