261 - Ngươi có nhận tiền của người ta chưa?- Cái này, cái này!Thang Tổ Vọng do dự mãi, biết mình chắc chắn không giấu nổi, khóc nức nở đáp:- Nhận rồi, chỉ lấy hai lần.
262 Thở dài, y quay về chủ đề chính. - Những lời nhảm nhí khác ta không nói nhiều nữa, ngươi nhớ những lời quan trọng nhất, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi hai lễ vật, đều rất quý, nhưng trong đó có sự khác nhau.
263 - Sớm muộn gì cũng là một đao, đừng có dài dòng nữa!Đội trưởng thân binh Dư Dũng đang dùng cán đao gõ một cái vào phía sau gáy Thang Tổ Vọng, lớn tiếng trách mắng.
264 Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng trong một trường hợp đặc biệt nào đó mà nói ra, lại rơi vào lỗ tai một người đặc biệt nào đó, liền thay đổi hoàn toàn hương vị.
265 Càng suy xét càng thấp thỏm bất an, Trương Kim Xưng kết thúc hội nghị một cách qua loa, quay về hậu trại. Trong một thời gian ngắn nên dùng người thế nào, mục tiêu sau này thế nào, cùng với đầm Cự Lộc rốt cục nên phát triển thế nào, đủ kiểu quy hoạch, đều là linh cảm mà lão tìm được từ câu chuyện thời Hán mà năm ngoái Liễu Nhi phu nhân kể.
266 - Ta…Trương Kim Xưng trong lòng mềm nhũn, nghẹn ứ không nói được lời nào. Lão muốn giải thích là mình vì công việc bộn bề, cho nên lâu lâu không tới chỗ nàng.
267 - Năm đó Lưu Bang làm sao trấn áp Hàn Tín? Nàng có biết không?Trương Kim Xưng đợi hồi lâu không thấy trả lời, bất giác có chút lo lắng. - Tên Tiêu, Tiêu Hà, còn có, có Trương Lương, đều có bản lĩnh hơn Lưu Bang.
268 Đêm nay, Trương Kim Xưng dốc toàn bộ sức lực, Liễu Nhi cũng uốn mình theo, uyển chuyển hầu hạ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, lão nằm sóng vai ở trên giường, lẳng lặng nghe tiếng thở dốc của nhau.
269 Trận chiến ở Vũng Hồ Ly là trận chiến đấu kinh điển mà Trình Danh Chấn sau khi đến đầm Cự Lộc đánh. Nhờ vào dịp này, mà hắn và Vương Nhị Mao mới hoàn toàn đứng vững gót chân ở trong đầm.
270 Hình bóng của người mà hầu như ngày nào cũng phải xuất hiện đột nhiên không thấy xuất hiện, trong lòng Đỗ Quyên cảm thấy hơi buồn bực. Quay đầu lại nhìn Liễu Nhi và Yến Tử, hai chủ tớ đang mang theo rổ khoan thai đi tới, nàng vội vạng giơ hai tay ra nghênh đón.
271 Hồng Lăng vốn dĩ đã thua đến nỗi không thể nào thua được nữa, chỉ là hận đối phương miệng lưỡi thô tục, cho nên mới kiên trì miễn cưỡng. Bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đôi mắt đỏ lên, bụm mặt chạy xuống.
272 Nếu như một trong hai bên đã đi rồi, Đỗ Quyên cũng không cần phải giằng co với Trương Hổ nữa. Vụt qua hai con mắt của y, là thị nữ đem theo cả củ ấu tím và rặng mây đỏ rời đi.
273 Đã sinh lòng cảnh giác, nên Trình Danh Chấn không muốn đi về hậu trại nữa. Cho dù là nghị sự không thể tham gia, cũng cùng với Đỗ Quyên dẫn theo thân vệ cùng đến.
274 - Dù sao chỉ cần Đoàn Thanh ta còn sống, sẽ không thể để cho người ta động đến một cọng lông!Đoàn Thanh cười gằn vài tiếng, ánh mắt nhìn băn khoăn bôn phía, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Trư Bì:- Lão Trương, ngươi nói xem? Đem những lời hôm nay chúng ta nói nói cho Đại Đương Gia, hay là đi cùng đường với bọn ta?Trương Trư Bị bị y ép đến hấp tấp, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin Trình Danh Chấn tha thứ.
275 Mấy ngày sau, quả nhiên có người rất ít nói chuyện, nhưng trong lúc các Đường Chủ có đủ tư cách nói chuyện đang nghị sự, lại nhắc đến chuyện Võ Dương Quận Trưởng Sử Ngụy Trưng đồng ý với đầm Cự Lộc về “Phí bảo an” vẫn chưa thấy đến.
276 Chúng thủ lĩnh thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy Trương Trư Bì biết nắm giữ cơ hội, tâng bốc đúng lúc. Trình Danh Chấn cũng hiểu được Trương Trư Bì đang nghĩ cách để tạo cơ hội ình, lấy hành động mà người khác không phát hiện ra để gật đầu với đối phương, sau đó lại đứng dậy, chắp tay thi lễ với Trương Kim Xưng:- Đại Đương Gia nói đánh thế nào, chúng ta đương nhiên sẽ đánh như vậy.
277 Giấc mộng luôn làm người khác toát lên sức sống gấp bội, cho dù giấc mơ này còn xa hơn cả nước Thiên Trúc. Rất nhanh cuộc họp bị lệch chủ đề, Trương Kim Xưng đã mấy lần mở miệng đều không thể kéo được đường về.
278 - Lợi tức, lợi tức gì?Trình Danh Chấn bị hỏi đến sửng sốt, rồi chợt nhớ ra mình vừa bố thí cho ông lão lương thực, nhưng có lẽ ông ta nghĩ rằng mình cho vay nặng lãi.
279 - Không phải Cửu đương gia bị ma nhập đấy chứ? Lại đi cướp địa bàn của người chết!Thấy Trình Danh Chấn có ý ở lại Bình Ân, mấy người châu đầu ghé tai vào cười khổ bàn tán.
280 Nhìn theo vài tiểu đầu lĩnh đi xa, Trình Danh Chấn quay đầu lại, tiếp tục giải thích thêm với các thân tín:- Nơi này cách quận Võ Dương chỉ có một con sông, chỉ cần địa phương yên ổn, quan không nhiễu dân.