301 - Việc này…Ngụy Đức Thâm trầm ngâm một chút, mắt nhìn Thang Tổ Vọng, sau đó cười giải thích:- Cơ hội khó có được. Bất kể là Trương tặc thắng hay là Trình tặc thắng, quân ta đều có thể ngồi mát ăn bát vàng!Y vốn là xuất thân quan văn, giữa chừng đổi làm võ tướng.
302 - Ai đã kết thù lớn với Ngụy Huyện thừa vậy, làm cho ngươi liều lĩnh cũng phải trừ cho được hắn?Vừa dứt lời, một âm thanh có vẻ già nua vang lên bên cạnh hai người.
303 Đợi Ngụy Trưng thay hai người bày tỏ thái độ xong rồi, Ngụy Đức Thâm tiếp tục bổ sung:- Lúc này đầm Cự Lộc nội loạn, cơ hội khó có được, cho nên thuộc hạ mới định qua sông mà tiêu diệt.
304 Nguyên Bảo Tàng hơi cười lạnh: - Thật ra hắn có thể làm được theo Gián Như Lưu. Nhưng hắn có từng nghĩ tới sĩ khí của các huynh đệ, một thành Quý Hương lớn như vậy, nhiều người lắm mắt, không thể tránh khỏi tai mắt của bọn cướp, tin tức có thể giấu được sao? Một khi tặc nhân có chuẩn bị, còn có thể bị hắn đánh trở tay không kịp sao? Nếu đổi lại là lão phu, trước tiên tất nhiên sẽ hạ ngươi, sau đó lập tức xuất binh, đem đội ngũ đặt tới bờ sông Chương Thủy đánh lừa!Đúng là gừng càng già càng cay, rất nhiều vấn đề Ngụy Trưng cũng chưa suy xét đến đã được Nguyên Bảo Tàng nghĩ tới rồi.
305 “Đào lý tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý”. Liên tục mấy năm qua, bao nhiêu truyền thuyết liên quan đến bài ca dao dân gian này gần như khiến lỗ tai Nguy Trưng nghe đến phát nhàm chán.
306 Loại tình huống xấu nhất này, Nguyên Bảo Tàng cũng từng nghĩ tới, nhưng hắn cũng không cho rằng tình thế sẽ thật sự trở nên xấu giống Ngụy Trưng phỏng đoán như vậy.
307 - Đại nhân, đại nhân, Hoàng Nha Bảo nếu dám đến, trong tay nhất định có điều ỷ vào. Đại nhân không ngại nghe hắn nói cái gì đó, sau đó lại quyết định có đáp ứng hay không thỉnh cầu của hắn!Thang Tổ Vọng mặc dù là cái rác rưởi, hơn nửa năm giao tiếp với người, cũng luyện được thêm vài phần bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
308 Chiến tranh khởi đầu nảy sinh u mê ở bờ Tây bắc sông Chương Thủy, sau đó giống như vậy tuyên cáo u mê kết thúc. Qúa trình chấm dứt đột ngột khiến nhiều ánh mắt vẫn chú ý nơi này vô cùng thất vọng.
309 Đến lúc này, các thân sĩ quận Hà Bắc rốt cuộc mới hiểu ra, lễ vật của bọn họ đã gửi mà sao cứu binh thì lề mề chưa đến. Hoàng thượng cũng bị vây ở Nhạn Môn rồi, người đâu có tâm tư mà xem xét đến chuyện này cơ chứ? Nếu triều đình không quản chuyện của địa phương thì Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt, Trình Danh Chấn và bọn thổ phỉ hơn một tháng qua đương nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, muốn làm gì thì làm.
310 - Mật Công, Mật Công, không thể hành động theo cảm tính được. Ngụy Huyền thành kia đầy bọn quan lại, thuộc hạ còn phải nghĩ cách, nhất định sẽ giải quyết tên Ngụy Bảo Tàng trước! Một nho sinh bên cạnh vừa che lại tấm lụa trắng cho người khách che mặt vừa khuyên giải.
311 Dù nói thế nào thì Vương Đức Nhân cũng là kẻ nhiều năm cầm đao đánh người, dựa vào trực giác của mình phát hiện đang có nguy hiểm. Y vội bật cười ha hả, bổ sung: - Nếu đúng là như vậy thì tốt quá.
312 Lúc này là thời khắc mấu chốt để tranh quyền lãnh đạo Ngõa Cương Quân, dù có thế nào Lý Mật cũng không dám làm mất đi sự ủng hộ trại chủ Ngõa Cương của Vương Đức Nhân.
313 Tiễn Vương Đức Nhân đi, Lý Mật lại thầm tính một chút, tiện đường đi về phía hậu trại của Địch Nhượng. Từ sau khi y lên núi, Địch Nhượng đối với y gần như là nói gì nghe lấy.
314 - Hơn hai vạn người đều mang đi hết? Lý Mật vừa dứt lời thì Địch Nhượng lập tức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta cũng không phải là người giỏi về quyết sách, lúc trước khi lên núi mọi chuyện lớn nhỏ Lý Mật đều dựa hết vào Từ Mậu Công.
315 Hai vạn binh mã không phải là con số nhỏ, để mà giấu được con mắt của quan phủ thì gần như là không thể. Cũng may là hôm trước cái người không có trách nhiệm là Hoàng đế Đại Tùy đã bị người Đột Quyết vây ở quận Nhạn Môn rồi, quan viên từ triều đình đến địa phương đều hỗn loạn.
316 Đội quân vừa mới đến bến sông Chương Thủy đã bị Minh Châu Quân ở bên bờ bên kia đi tuần tra phát hiện ra. Hai gã thám báo cưỡi ngựa đi tuần tra lập tức lấy kèn ra thổi “ Ô ô ô” cảnh báo, vừa thúc ngựa chạy về hướng thành Thanh Chương báo tin.
317 Qua sông, ánh mắt Phòng Ngạn Tảo càng thêm u ám. Lần này y phụng mệnh đến đây, cho dù không thể thuận lợi ‘thuyết phục” Trình Danh Chấn đầu cho Ngõa Cương quân thì ít nhất cũng tìm được đồng minh cho Ngõa Cương Quân ở phía Bắc Hoàng Hà để có thể hợp tác và dựa vào nhau lâu dài.
318 Không ngờ nhìn Đoàn Thanh chân tay vụng về nhưng bỗng nhiên lại nói ra một câu nham hiểm như vậy, Phòng Ngạn Tảo không khỏi bị nghẹn, ho sặc sụa. May mà đám lâu la nhanh tay nhanh chân, loáng cái đã dâng trà thơm nóng hổi lên.
319 - Địch Đại Đương gia và chư vị huynh đệ khách khí rồi! Trình Danh Chấn lập tức đứng dậy, nâng chén rượu đáp lễ. - Vì Địch Đại Đương gia, vì hào kiệt Ngõa Cương! - Kính Địch Đại Đương gia và các hào kiệt Ngõa Cương! Trương Cẩn dẫn đám Vương Nhị Mao, Đoàn Thanh đứng dậy, nâng chén đáp tạ các vị khách.
320 Mấy tên thô kệch càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của khách. Chỉ có Trình Danh Chấn suy nghĩ cẩn thận, cười ha hả nâng chén rượu giải vây cho Phòng Ngạn Tảo: - Hôm nay hiếm khi khách quý tới nhà, chúng ta không nói những lời vô nghĩa này nữa, nào nâng chén chào đón hai vị khách quý! - Cạn, cạn! Đám đông hào kiệt cười nâng cốc đáp lại.