241 Tướng sĩ thủ vệ cười ngượng ngùng, hiểu được ý của Lão tướng quân mình quan trọng hơn nhiều so với những tên vừa rồi chạy trốn ra khỏi thành. Hữu Võ Hầu tuy rằng bị đánh bại, nhưng dù sao nó cũng là một trong mười hai đội quân tinh nhuệ thời kỳ đầu của Đại Tùy.
242 Lúc này, thù hận cũng giống như giấc mộng có thể làm động lực cho con người. Cả thù hận và giấc mộng đều chống đỡ khiến cho Chu Văn thay da đổi thịt. Gã đã không còn là Chu nhị công tử biết lấy lòng nữ tử nữa, gã đã biết thế nào là làm việc trong phạm vi thế lực của mình, làm thế nào để mình thăng tiến.
243 Lúc thành Phũ Dương bốc cháy, Trương Kim Xưng cầm đầu quần hùng Cự Lộc tụ tập một chỗ, do dự hành động bước tiếp theo. Thực tế, đến giờ phút này bọn họ đã bị dồn đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng lan.
244 Trong lòng Trương Kim Xưng rất không vui. Trước đó Trình Danh Chấn trước mặt mọi người chưa từng vi phạm ý của ông, cũng chưa bao giờ bất an như hôm nay.
245 - Cứu Đại đương gia, cứu Đại đương gia!Chu Lễ Hổ vừa vội lại vừa sợ, thậm chí nghi ngờ các huynh đệ đang cố ý chê cười mình. Y không có ý niệm thay thế Trình Danh Chấn, chỉ có điều Vương Nhị Mao chết trận, bên cạnh Trình Danh Chấn thiếu một vị trí.
246 Trong tuyệt vọng tổ chức quay lại phản công đương nhiên là không thể đạt hiệu quả ngăn chặn được cơn sóng dữ, đối phương chỉ đổi trận hai lần, bên phía Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung đã không còn một ai.
247 Nhớ tới Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn lại run lên. Vì giết một Phùng Hiếu Từ mà hắn đã mất đi một huynh đệ tốt. Đầm Cự Lộc không đội trời chung với quan phủ, Phùng Hiếu Từ còn chưa chết, còn cả Tử Lưu Câu Vệ Văn Thăng, Hổ Bí Lang tướng Vương Biện.
248 Vẫn là ngôi nhà tranh trong ngõ nhỏ Lư Thỉ, trong viện tử đầy mùi thuốc. Vẻ mặt của Hoàng y lão hán tươi cười, lộ răng nanh khiến kẻ khác không rét mà run:- Thực sự ngươi chưa gặp ta ư, nhưng đúng là ngươi đã giúp ta.
249 Trình Danh Chấn gượng cười, thấy thoải mái hơn. Cảm giác ngủ này sâu đến trước nay chưa từng có. Cũng may tất cả trong mộng chỉ là giả, mình cũng không phải trải qua những tai họa kia một lần nữa, cũng không phải nhìn thấy thảm cảnh này một lần nữa.
250 Trình Danh Chấn cười mệt mỏi, nhẹ giọng đáp:- Không sao! Đà Tử Thúc cũng đã nói, ta ngủ hơi nhiều, nên luôn luôn nửa mê nửa tỉnh!- Vậy ngồi xuống, muội lấy cho huynh gối đệm.
251 - Nàng thật đáng chết!Trình Danh Chấn lại gõ lên trán Đỗ Quyên một cái, sau đó dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp. Hắn biết đó chỉ là một câu đùa, ở miệng của Đỗ Quyên từng nói chém chết nhiều người chết rất nhiều lần rồi, nhưng trên thực tế, những người đó đều đang sống rất vui vẻ, bảo gồm cả Tiểu Hạnh Hoa ngày hôm đó, Đỗ Quyên nhắc đến cô ấy liền nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại đem cô ấy đẩy vào trong lòng mình, thà rằng để một người thương tâm sau lưng, cũng muốn để bản thân mình kết thúc trong những tiếc nuối khi còn trẻ.
252 Nàng hối hận vỗ vỗ đầu, sau đó cố gắng nhớ lại. - Tỷ ấy, hình như có nói qua, Đại Đương gia chuẩn bị mở rộng quy mô doanh quân tinh nhuệ gấp đôi, phải đợi huynh hết bệnh mới thương lượng với huynh.
253 Hầu như cùng lúc với trận đánh bại Phùng Hiếu Từ ở đầm Cự Lộc, có người ở bờ Hoàng Hà đã đánh cho Đại Tướng quân Vệ Văn Thăng một trận thảm bại, tin tức sau khi truyền ra, toàn bộ khu vực Hà Bắc đều trở nên hỗn loạn.
254 Trận chiến Phũ Dương khiến cho thanh thế đầm Cự Lộc vang dội, nhưng Tụ Nghĩa Sảnh sau khi thanh thế vang độ lại trở nên lạnh lẽo. Thất Đương Gia Đỗ Quyên và Cửu Đương Gia Trình Danh Chấn ngày nào cũng bận rộn chỉnh quân, không lấy đâu ra thời gian tham dự quyết sách đại sự.
255 Hơn nữa Trưởng sử Ngụy Trưng mấy ngày nay thật sự cũng đang bận tối mắt tối mũi, gần như ngày nào cũng ở trong phủ của Quận Thủ đại nhân từ sáng đến tối, lúc nào cũng bày mưu tính kế, khó có thời gian trở về địa phương xử lý công vụ.
256 Sau khi bọn thuộc hạ đều rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng cuối cùng cũng từ từ tắt, chỉ còn để lại một khuôn mặt tái xanh, cứng nhắc.
257 - Đừng có xu nịnh, đừng có xu nịnh nữa. Ngươi không học được, cũng nịnh đến nỗi lão phu không thoải mãi! Vừa rồi lão phu không muốn để các ngươi tranh cãi trước mặt ta, cho nên mới nói như vậy.
258 Nhưng tên Lí Húc kia mặc dù không được triều đình yêu thích, nhưng lại rất được Dương Quảng yêu mến. Dương Quảng để y đến Tề Quận, dưới trướng Trương Tu Đà, rõ ràng là xuống dưới luyện tập.
259 Ngòi bút chấm no mực, Trưởng sử Phủ Quận Thủ Võ Dương Ngụy Trưng lần lữa mãi không chịu hạ bút. Y là chi sĩ uyên bác, bất luận là tấu chương, trường ca hay là luật thơ Thất ngôn, luôn có thể hạ bút thành văn, vung bút thành thơ.
260 Dù sao cũng là Trưởng Sử Quận Thủ Phủ, quyền cao chức trọng, mệnh lệnh của Ngụy Trưng được chấp hành không chút chậm trễ. Thời gian nửa nén hương qua đi, tiểu quan Thang Tổ Vọng được hai tên tôi tớ trong phủ Quận Phủ dẫn tới, thấp thỏm không yên bước vào.