221 Vào thời kỳ mấu chốt hiển nhiên không thể giảng giải đạo nghĩa, nếu nói góp lửa bỏ tay người không một ai giỏi hơn quận thủ Viên Bảo Tàng. Trong lòng Ngụy Trưng hiểu rõ đạo lý này cho nên ngoài miệng không truy đến cùng.
222 Tập kích một cái doanh trại trống không, tù binh duy nhất đã tự sát. Điều này, đám quan viên của quận Vũ Dương ai nấy nhìn nhau choáng váng. - Làm sao có thể, làm sao có thể? Có kẻ không cam lòng chấp nhận sự thật, dẫm chân trên mặt tuyết đi qua đi lại.
223 Có gần một canh giờ thời gian làm giảm xóc, suy nghĩ của Ngụy Trưng cũng chầm chậm hình thành rõ ràng. Nhìn thấy đồng môn đều tập trung đầy đủ, hắng giọng lấy tiếng, dẫn đầu mở miệng trước: - Tình hình trước mắt chúng ta chỉ biết Vương Nhị Mao có thể chạy tới Lê Dương, không biết rõ Lê Dương đã bị công phá hay chưa.
224 - Nơi các ngươi sống tự có hương thân lương thiện phụ trách cứu tế. Chạy đến thành làm gì? Không có mệnh lệnh của quận thái thú Trương Văn Kỳ, đám thủ vệ sai dịch không dám mở cửa, đứng trên tường cao lớn tiếng trách mắng.
225 Từ sau khi công khai xét xử Lâm Đức Ân ở huyện Quán Đào, thiện danh và ác danh của Trương gia quân đồng thời được lưu truyền ở khắp Hà Bắc. Quận binh, sai dịch trong thành Lê Dương biết Trương gia quân thích móc tim kẻ chống cự ra ăn, lại biết cửa thành đã mất, lập tức như chim thú bỏ chạy tứ tán.
226 Huynh đệ Trương gia quân thích nhất là lôi đám quan lại xưa nay tác oai tác quái ra công đường nhục nhã một phen, việc này thậm chí còn thích hơn cả tiền bạc và nữ nhân.
227 - Chẳng qua chỉ là kẻ tặc thôi! Trái tim của Vương Nhị Mao thắt lại, giống như bị một dao đâm vào, nhỏ máu tí tách. Chưa từng có người nào dùng lời tương tự sỉ nhục hắn, nhưng ánh mắt, thần thái của Trương Văn Kỳ lúc nói chuyện lại hết sức quen thuộc đối với Vương Nhị Mao.
228 - Trên không chính thì dưới không loạn, có nhiều Hoàng thượng, chắc chắn có nhiều cẩu quan. Cẩu quan chó nhà ngươi không ngờ không ăn hối lộ, còn có thể làm được chức Quận Thủ, thật sự con mẹ nó quá kỳ quái mà.
229 Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài đại sảnh lại vang lên những tiếng gào thét, hơn mười Thương trưởng đang khoanh tay chịu chết đều kêu oan rầm trời, nói mình lương bổng rẻ mạt, nhiệm vụ nặng nề, cơ bản đãi ngộ chẳng khác nào gia nhân trong nhà giàu có, căn bản không đáng bị liệt kê vào nhóm quan lại.
230 Chúng nhàn rỗi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, ngập ngừng nửa ngày, rốt cục có người đi đầu đáp lời:- Trương đại nhân đồng ý phát cháo miễn phí và lương thực, trong thành Lê Dương này không biết bao nhiêu người dựa hai chén cháo mỗi ngày mới có thể sống sót, chúng ta nhận ân của hắn, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết.
231 Chủ ý của Trương Trư Bì không phải là muốn phóng hỏa đốt lương thực, mà vì lo lắng sau khi trở về sẽ không có cách báo cáo kết quả cho Đại đương gia. Nghe Vương Nhị Mao nói như thế, trong lòng gã cảm thấy hết sức chí lý, đầu gật gù, hạ giọng phụ họa:- Cũng đúng, đám huynh đệ đầm Cự Lộc chúng ta có kẻ nào là không xuất thân từ làm ruộng mà ra chứ? Xưa nay kẻ nào dám mang thức ăn thừa của mình đi nuôi súc vật, đều phải nhận lấy sự xem thường của mọi người.
232 Hùng Khoát Hải ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rồi liền đưa ra kết luận:- Trông qua địa hình, hẳn sắp đến được Bác Vọng rồi, cách thành Lạc Dương còn khoảng bốn mươi dặm nữa.
233 Ngồi trong quân trướng, nghe bên ngoài tiếng gió gào thét, Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng sống một ngày như bằng một năm. Đã bị vây ở trong đống tuyết sáu ngày rồi, lửa giận và sự nhẫn nại của các huynh đệ đã lên tới cực điểm, mỗi buổi sáng thức dậy, Ngụy Trưng đều thấy một đống quạ đen chết ở bên ngoài trướng.
234 - Bị vây khốn thế, không nghĩ tinh thần lại tỉnh táo vậy. Ngụy Đức Thâm có thể nhận ra ý căm tức trong giọng nói kia, nhưng lại không hề tức giận:- Chúng ta vào quân trướng nói chuyện đi, nhân lúc ta đang có chuyện muốn nói!Nghe vậy, Ngụy Trưng hơi sững sờ, chủ động đẩy rèm cửa quân trướng, chìa tay mời.
235 Tiếng kèn vừa vang lên, Vương Nhị Mao lập tức rút hoành đao bên hông ra, nắm trong tay giơ nghiêng cao lên. Viên Thủ Tự, Chu Lão Căn và đám thân binh cũng làm động tác giống như chủ tướng, cầm đao giương thành hình đuôi én, đồng thời ra sức đạp bàn đạp.
236 Đây là một thế giới toàn màu đỏ, không trung, ánh mặt trời, đất tuyết đều là màu đỏ đấy, mà mặt người so với không trung còn đậm hơn, có thể gọi là màu đỏ thẫm.
237 Nhân số kỵ binh đang xông tới hẳn là trên hai ngàn người, mà huynh đệ trong tay Vương Nhị Mao tính toán đâu ra đấy, ngay cả người bị thương cũng chỉ hơn năm trăm.
238 Không đợi Vương Nhị Mao thêm suy nghĩ, thám báo an bài ở bên ngoài đã thổi lên còi cảnh báo. Tính mạng của Viên Thủ Tự và mấy chục huynh đệ hiển nhiên không thể bằng quan tướng, đội quân hổ lang này sau khi nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục không chịu từ bỏ mà đuổi theo.
239 "Ngao ngao ngao", "Ngao ngao ngao", khi tiếng gió vang lên, Hữu Võ Hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ đang ngồi ở trên giường Hồ sưởi ấm, ông rất quen thuộc với những động tĩnh bên ngoài, trên thực tế, so với năm xưa khi ông đi theo Đại tướng quân Dương Sảng đến biên cương xa xôi thì chút gió rít ngoài thành này qủa thật không đáng là gì.
240 Thấy chủ soái đã khôi phục bình thường, cảm xúc các tướng sĩ cũng tỉnh táo lại một chút, mồm năm miệng mười nghị luận vài câu, phỏng đoán bao lâu thì viện binh có thể đuổi tới.