521 Hoàng Phủ Vô Tấn khẽ cười nói:- Mỗi một nơi đại tướng đã lập uy, nếu như ta đem bọn họ giết chết về sau ai còn dám đầu hàng ta nữa, chúng ta không cần phải gấp sau này cứ từ từ mà thu thập bọn họ.
522 Tôn Kiến Hồng xấu hổ mà cúi đầu xuống hắn ngẩng đầu nói:- Điện hạ ty chức hiểu rồi, cây cầu kia giữ lại nó, nó đối với chúng ta có hại hơn là có lợi nhất định phải hủy đi.
523 Đối với Hoàng Phủ Vô Tấn mà nói Bạch Y quân chỉ là một đám cá trong hồ nước, hiện tại đám cá này chuẩn bị phóng qua hồ nước mà chạy trốn đó chính là thời khắc mà hắn thu lưới, hắn bắt đầu triệu tập mười lăm vạn đại quân, theo Tuyên Thành quận Lịch Dương quận cùng Thọ Xương quận ba phía vây quanh Bạch Y quân lại phái bộ binh úy Lưu Hoán ở Giang Ninh phủ hỏa tốc theo đường vòng chặn ở phía Tây Lư Giang quận, đem tám vạn Bạch Y quân hoàn toàn vây trong đó.
524 Tướng lãnh Bạch Y quân đều chọn lựa trong hương binh, năng lực và kiến thức đều thấp kém, một mực khiến cho Tư Mã Phương phải xem thường, hắn biết rõ một khi đem quân đội vào Thục châu sẽ lập tức đổi tướng nhưng mà Ngô tướng quân này kiến thức quả là không tệ, khiến cho hắn phải lau mắt mà nhìn, lại nghe nói y chính là danh tướng Sở châu phủ binh, khiến cho Tư Mã Phương sinh lòng ái tài.
525 Hắn đem tình báo dâng lên cho Trương Nhan Niên, Trương Nhan Niên mở tình báo lên nhìn nhìn sau đó đưa cho các tướng quân. Hắn hỏi thám thính:- Bọn họ có hạ trại không, có vùi nồi nấu cơm không?- Hồi bẩm tướng quân ty chức phát hiện ra bọn chúng cũng không mang theo quân nhu, cũng không vùi nồi nấu cơm, bnọ họ giống như không phải đi xa vậy.
526 Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn mọi người tất cả đều gật đầu đáp ứng:- Lương đại ca chúng ta đều không muốn rời khỏi quê quán, tất cả đều nguyện ý nghe lời của huynh.
527 Hắn thấy đại ca đã chạy đi gọi theo cũng không kịp đành phải chạy theo ra ngoài, hắn nhìn tình huống quân doanh dưới ánh trăng có binh sĩ di động tuy nhiên cũng không loạn, cũng không chạy trốn, hắn quay đầu nhìn về phía bắc chỉ thấy một nhóm lớn kỵ binh đang đứng ở bên cạnh đại doanh, huynh trưởng cùng với một tướng quân ngựa giải thích nghe người trên ngựa có ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
528 Nhạc tổ phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn chính là Tô Tốn năm đó là quan chủ khảo của Hạ Nhược Mai, Hạ Nhược Mai sau khi thi đậu tiến sĩ, đã tới thăm bái tạ, coi là môn sinh của Tô Tốn, Hạ Nhược Mai hổ thẹn một hồi rồi cười khổ nói:- Đại quân của Lương vương điện hạ đã đến, theo lý thì ta không nên đóng cửa ngăn cản, nhưng đao thương không có mắt, nếu như đại quân vào thành, Hợp Phì huyện nhất định sẽ bị nghiền thành bột mịn, mong Lương vương điện hạ suất quân trở về Giang Ninh, ta tự nhiên sẽ giải tán Bạch Y quân, thân phó thỉnh tội ở Giang Ninh.
529 Tư Mã Phương hỏi một thoáng, lại không nghe câu trả lời, thì ngẩng đầu phát hiện ra Ngô Quân không còn trong đại trướng. - Ngô tướng quân. Hắn gọi hai tiếng chỉ thấy ở trong nội trướng phát ra một thanh âm vỡ vụn, hình như có chén trà bị ném vỡ xuống đất, không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy ở hai bên lều vải xuất hiện trăm tên đao phủ trong tay cầm lợi búa sáng loáng.
530 Ngủ hai canh giờ xong, Vô Tấn cuối cùng cũng tỉnh lại hắn phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào đã đắp một tấm chăn, hắn cảm giác được đầu hơi đau lúc này cửa lớn nhẹ nhàng mở ra, Tô Hạm bưng một chén trà sâm từ từ tiến tới.
531 Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không lo lắng những quận ở Sở Châu dám đem thuế ngân và lương thực cho Ung Kinh hay Lạc Kinh, không có quan viên nào dám to gan như vậy nhưng hắn biết rõ, muốn đem lương thực và thuế ngân tới Giang Ninh cần phải có thủ đoan mấu chốt là cần phải thuyết phục Đông Hải quận, mà Đông Hải quận chính là quận lớn nhất của Sở Châu nếu như Đông Hải quận chịu dẫn đầu thì những quận huyện khác cũng sẽ noi theo.
532 Tô Tốn cũng biết chuyện cháu gái mình mang thai, y còn định thuận tiện sau khi công sự kết thúc tới Giang Ninh phủ thăm con gái không ngờ lại gặp Vô Tấn ở đây.
533 Tô Tốn trong lòng rõ ràng, bố trí quan viên ở Sở Châu không phải là do triều đình định đoạt mà là do Vô Tấn, kỳ thật Vô Tấn đối với Thích Phái cũng không thích hắn biết rằng người này lãnh đạm với mình không phải là vì ngông nghênh mà là tại trước kia bọn họ quan hệ không tốt, tuy nhiên Tô Tốn đã có nhiệt tâm cho y mặt mũi là được, hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:- Triều đình đúng là có quy định, như vậy đi con đề bạt cho hắn làm chủ bộ huyện thường ở Giang Ninh.
534 Tô Tốn cười khổ một tiếng:- Nếu như ta sớm biết như vậy sẽ không đem Hạm nhi gả cho ngươi, là ta để cho nó ngồi xuống miệng núi lửa rồi. - Tổ phụ cho rằng con không nên trở về vị trí cũ, khôi phục xã tắc của Tấn An hoàng đế một lần nữa sao?- Ta không biết nữa, Vô Tấn tin tức quá đột ngột ngươi để ta suy nghĩ một lúc, để ta suy nghĩ một lúc.
535 Tề Phượng Vũ gật đầu:- Chúng ta buổi tối đi ăn mì. - Được buổi tối ta cùng đi với nàng. Ở trong Tề Đại Phúc tiền trang ngồi mười mấy người, người cầm đầu chính là Trần Chí Đạc, hắn đang ngồi trên một cái gường bên cạnh là con trai của hắn Trần Ang Bang, còn có huynh đệ Trần Hổ Trần Bưu, cháu của hắn Trần Chúc chưa tới, mà bên phải của Trần Chí Đạc thì là Trần Anh, lúc này nàng cắn chạt bờ môi thần sắc vô cùng phức tạp vừa muốn nhìn Vô Tấn lại vừa không muốn, vì hắn đã lấy vợ phản bội lời thề năm đó.
536 Có lẽ phải cảm tạ Ngu Hải Lan, nàng vạch trần người của Trần gia khiến cho thân tình của hắn trở nên đạm mạc hơn rất nhiều, cũng là vậy nên hôm nay hắn không bị thân tình làm ê hoặc.
537 Dương Duyên An cũng một mực nghi ngờ cảnh giác Vô Tấn khuếch trương, từ năm trước Hoàng Phủ Huyền Đức hạ chỉ thu thuế ngân và lương thực vận chuyển về Giang Ninh phủ Dương Duyên An vẫn lưu lại một phần hắn lấy cớ thuế ngân chưa đủ, lương thực còn chưa nhập kho cho nên chỉ chuyển tới năm vạn lượng bạc và hai vạn thạch lương thực, thuế ngân và lương thực trên cơ bản đều tồn tại ở kho.
538 Hai quân sĩ cao lớn vạm vỡ cũng mặc kệ Dương Duyên An có đồng ý hay không lập tức kéo hắn:- Dương đại nhân cẩn thận kẻo trượt chân. Dương Duyên An cúi đầu thấy thuyền lớn cao như thế, hắn lập tứ sợ tới mức hai chân run rẩy, đầu váng mắt hoa một hồi, nhắm mắt lại tùy ý để cho quân sĩ đỡ đi rời thuyền.
539 Hoàng Phủ Điềm hiểu rõ trong lòng, Thân Quốc Cữu trở về Ung Kinh đã năm ngày rồi nhưng không có động tĩnh gì, hắn nhất định là đang tiến hành kế hoạch, hiện tại đã đến cho thấy kế hoạch đã lộ diện.
540 Hắc y nhân không để ý tới thái độ của hắn vẫn lễ phép mà cười nói:- Ta tới từ Giang Đô nhận được sự phân phó của tiểu thư tới đưa thư cho Bạch thượng thư.