461 Hoàng Phủ Hằng khẽ giật mình, liền vội hỏi:- Lão lệnh công, A Lỗ Đa là ai?Mã Nguyên Trinh lắc đầu cười khổ nói:- A Lỗ Đa này là nữ vu y của Ba Tư, từ Quảng Châu tới, là vu y mà Sư Tử quốc vương tiến cống cho Hoàng thượng, nàng sẽ luyện một ít đan dược thần kỳ.
462 Vài tên thị vệ thấy Mã Nguyên Trinh không có phản đối, liền tóm Giản thái y kéo ra ngoài! Giản thái y la to, nhưng không ai nghe hắn nói, Mã Nguyên Trinh lúc này mới hướng Triệu Nhữ Chính chậm rãi nói:- Tuy đan dược của Hồ y có hiệu quả, nhưng các ngươi cũng không thể phớt lờ, phải luôn quan sát chuyển biến của Hoàng Thượng, không thể lại để cho sự tình lần trước lặp lại, nhớ kỹ chưa?- Hạ quan nhớ kỹ, cái này ta trở về sẽ cùng các đồng liêu thương nghị.
463 Trên mặt biển sóng gió rất lớn, sóng biển mãnh liệt mang đến uy hiếp cực lớn cho đội tàu, mau chóng tìm chỗ tránh gió là một việc cấp bách. Vô Tấn đứng ở trong khoang tàu, thông qua cửa sổ mà nhìn chăm chú ra mặt biển mênh mông.
464 Tuệ Năng thiền sư thở dài một tiếng, đau lòng mà lau nước mắt, lại tiếp tục nói:- Vì thế, Thiên Phượng sinh bệnh nặng, ở lại Lưu Cầu đảo ba năm, cuối cùng ôm Duy Minh trở về Duy Dương huyện, mà kế hoạch Thiên Phượng đến Trường An cũng hủy bỏ.
465 Vô Tấn nói xong, lại nhìn thoáng qua mọi người, khẽ cười nói:- Aii? Vị tướng quân nào nguyện ý nói trước đây?Giang Ninh thuỷ quân phủ Đô úy Chu Diên Bảo đứng lên nói:- Vậy cho ta nói trước hai câu!Hắn ôm quyền hướng mọi người một vòng, cười nói:- Tất cả mọi người là thuỷ quân Sở Châu, tình hình tụ hội cùng một chỗ như thế này, ta nhớ hình như chưa từng có, có lẽ tư lịch của ta ít, những sự tình năm năm trước ta không biết, nhưng ít ra trong năm năm gần đây không có qua.
466 Vô Tấn đi tới bên hồ, hồ nước thập phần thanh tịnh, hiện ra màu nước như bảo thạch xanh thẳm, bốn phía hồ nước, gần ngàn tên lính cùng người chèo thuyền đang dùng các loại khí cụ múc nước, tiếng cười cùng thanh âm náo nhiệt sôi trào ở trên hải đảo.
467 Vô Tấn cúi đầu hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng một chút, đem nàng ôm chặt vào ngực mình, ở bên tai nàng nói nhỏ:- Về sau có ta ở đây, không có bất kỳ người nào dám thương tổn đến ngươi.
468 Làm chủ soái cho lần diễn luyện này, tòa thuyền Vô Tấn cũng là tàu chỉ huy của cả đội tàu, một tầng chia làm hai bộ phận, nửa trước là buồng tác chiến cùng với thương nghị chiến sự, nửa sau là không gian tư nhân của hắn, là khoang thuyền hắn ngủ, phòng của Tô Hạm cùng các thê thiếp, mà tầng hai là của thân binh và bọn người Chu Tín, tầng ba là khoang thuyền của binh sĩ cùng người chèo thuyền nghỉ ngơi, tầng cuối cùng là nơi chứa gia súc cùng vật tư.
469 Giang Yêm cũng nói:- Ta tán thành ý kiến của Chu trưởng sử, ta tin tưởng Trần Chí Đạc có chí hướng mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, hắn tuyệt đối không đối phó chúng ta, mà Trần Kỳ tâm ngoan thủ lạt, hắn sẽ hướng chúng ta ra tay, một phương diện khác, hắn không biết sự tình Tấn An hội, mặt khác, nếu có thể triệt để đánh tan thuỷ quân Sở Châu, bọn hắn liền có thể chiếm trước phía nam Lưu Cầu đảo, đây cũng là sự tình mà Hoàng Phủ Huyền Đức một mực lo lắng.
470 Ngư Đồng lệnh là trước lúc Trần An Bang bị giam giữ, vụng trộm giao cho con gái Trần Anh, vì để cho nàng chạy khỏi Lưu Cầu đảo, hắn cũng không biết tại sao lại đến tay nghĩa nữ Ngu Hải Lan, hắn cũng không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
471 Trần Kỳ mở thư tín ra, sau đó đọc lên, nội dung trong thư trên cơ bản đều là hỏi thăm, lúc nào thì để cho hắn làm Lưu Cầu Chi Chủ, bên trong còn có chuyện phục quốc, trở lại vị trí cũ, Trần Kỳ càng ngày càng kinh nghi, khi hắn đọc hết phong thư cuối cùng, Trần Kỳ rốt cuộc tìm được đáp án.
472 Mười lăm năm trước, Bạch Sa hội từng cùng Phượng Hoàng Hội đánh qua một trận, rơi vào thảm bại, bị ép hướng Phượng Hoàng Hội đầu hàng, đồng thời cam đoan không được xâm phạm vùng duyên hải Đại Ninh.
473 Hắn giận dữ hét. Thủ hạ mang theo tiếng khóc nức nở, hô to:- Hội chủ! Trên mặt biển xuất hiện đại lượng chiến thuyền, còn có, bến tàu đã bị chiếm lĩnh, chiến thuyền của chúng ta không còn!- Cái gì?Lý Bạch Sa giận tím mặt, hắn đầu tiên là nghĩ tới quân đội của Tân La tới đánh lén hắn, hắn vung tay hô to:- Triệu tập quân đội, đoạt lại bến tàu cho ta!Hắn cũng bất chấp hạ lệnh, một cước đem thủ hạ đá lăn, rút đao xông ra ngoài, lửa giận ở trong lòng hắn đã thiêu đốt, Lý Cảnh Nguyên hèn hạ vô sỉ, vậy mà dùng phương thức đánh lén, hắn cưỡi ngựa chạy vội đến quân doanh.
474 Binh sĩ đáp ứng một tiếng, lập tức đem Lý Bạch Sa kéo xuống dưới, Vô Tấn chậm rãi đi đến đầu thuyền, nhìn ánh lửa hừng hực ở Bạch Sa đảo, tiếng kêu đã dần dần thưa thớt, chiến đấu sắp sửa kết thúc.
475 Trung niên nam tử đi đến trước quỳ xuống, khóc không ra tiếng:- Không nghĩ tới Lô Tiềm Vân ta còn có thể gặp lại quân đội cố hương, mười năm rồi, hạ quan trông mong mười năm, rốt cục đợi đến ngày hôm nay.
476 Tề Vân Hoán hướng về phía sau, nhìn thoáng qua quan viên Tân La, lại thấp giọng cười nói:- Bọn hắn căn bản không thèm để ý toà đảo này, ta khai ra giá khiến cho bọn hắn rất kinh hỉ.
477 Vô Tấn trầm tư một lát, nhân tiện nói:- Tâm phúc thủ hạ của hắn còn thừa lại bao nhiêu người? Thẩm vấn hết chưa?Thân vệ mặt lộ vẻ bối rối:- Hồi bẩm tướng quân, tâm phúc của hắn đều rất cường hãn, bọn hắn muốn cướp thuyền cứu Lý Bạch Sa, hơn phân nửa bị các huynh đệ giết chết, chỉ còn lại có năm sáu tên thủ hạ già, còn chưa kịp thẩm vấn.
478 Chuyện thứ hai chính là cha và anh của hắn phải làm sao bây giờ? Dựa theo hứa hẹn, sau khi hắn đăng vị là phải thả phụ thân, thúc phụ cùng ca ca, thế nhưng mà Trần Kỳ rất rõ ràng, một khi thả bọn hắn ra, bọn hắn nhất định sẽ phản công.
479 Trương Tư Nghệ là thị vệ bên người huynh trưởng nàng, vốn là cô nhi, được phụ thân cứu, Trần Anh từ nhỏ đã quen hắn, biết người này nhát gan vô dụng, nàng tâm đề phòng nàng liền buông xuống.
480 Trương Tư Nghệ đem Trần Chí Đạc cõng trên người, nhanh chóng hướng bên ngoài chạy đi. Hai vú già muốn ngăn cản bọn hắn, lại bị Trần Anh đánh ngất xỉu, ba người hướng đại doanh của Phượng Hoàng Hội mà đi.