101 Cao Thanh Vân nói :- Lệnh huynh nói thế là sự thực, chứ không phải nói ngoa. Bây giờ tại hạ xin thuyết minh về cách quất hiện. Y từ lừ đưa ngón tay ra đâm vào ngọn đèn tàu để trên bàn.
102 Lý Tuệ Tâm nói:- Được lắm! Tiểu muội nhớ cả rồi. Cao Thanh Vân hỏi:- Bây giờ chúng ta đến chỗ Ngô Đinh Hương được chăng?Lý Tuệ Tâm vui vẻ đáp:- Hay lắm ! Lúc này tiểu muội lưỡng đến thăm cặp Âu Dương Tinh trước, nhưng bây giờ lại nóng đi gặp Ngô Đại Thư.
103 Cao Thanh Vân đột nhiên đổi giọng :- Ồ ! Chúng ta chưa bàn đến việc chính. Ngô Đinh Hương hỏi :- Còn việc gì phải bàn nữa ? Tiện thiếp dọn ra ngoài thành là xong.
104 Lý Ích tươi cười, mắt sáng lên nhìn Ngô Đinh Hương thấy má nàng ửng hồng, dường như men rượu bốc lên trông càng hấp dẫn. Trong lòng gã không khỏi nảy ra ý niệm si tình.
105 Lúc Lý Ích hỏi câu này gã vung roi ngựa ra rồi lại thu về cho nó bật lên tiếng lách cách mà con ngựa vẫn không nhúc nhích. Ngô Đinh Hương giật mình kinh hãi hỏi :- Tại sao vậy?Lý Ích đáp :- Tại hạ cũng không biết, hoặc giả trên đường có một cái hố lớn.
106 Lý Ích đáp :- Tại hạ muốn hỏi cho biết mà thôi. Kẻ bàn quan ai mà không muốn biết trước kết quả vụ này ra sao?Trương Quân gạt đi :- Ngươi đừng hỏi đến là hơn.
107 Tiền Như Mạnh không ngờ Ngô Đinh Hương đưa ra nghị luận vi diệu đến thế, nhưng nói lại hợp tâm ý mụ. Bất giác mụ cười nói :- Ngươi nói đúng đó. Chẳng thà hai bên cùng chết chứ ta quyết chẳng buông tha.
108 Ngô Đinh Hương hỏi :- Sao ngươi lại mù quáng để cho mụ ác phụ lợi dụng ? Ta nhận thấy thủ đoạn này của mụ nhất định có chuyện âm mưu. Trương Quân hỏi lại :- Đó là việc về sau.
109 Trường hợp này Lục Minh Vũ nhất định không dám cự tuyệt vì ba người gia tướng của nhà Âu Dương cũng là những nhân vật nổi danh, quyết hắn không dám dây vào.
110 A Liệt ngó lại Âu Dương Tinh quả nhiên thấy nàng không có dáng đã gặp tai họa. Chàng cũng định thần lại nói mấy câu khiêm nhường. Chàng nhân lúc mọi người kiểm tra thi thể Lục Minh Vũ, hỏi nàng :- Cô nương có việc gì không?Âu Dương Tinh đáp :- Xuýt nữa tiểu muội bị hắn bức bách đến chết.
111 Lý Ích càng nói càng xúc động. Gã nắm tay lại hỏi :- Bất luận thế nào, tại hạ cũng phải chiếu cố cho nàng. Nếu để nàng không chịu ô nhục mà phải uổng mạng thì tại hạ liệu có thể sống một mình ở trên thế gian này được chăng ?Vương Hồng Phạm nghe tới đây mới biết rõ mối quan hệ cực kỳ phức tạp giữa mấy người.
112 Vương Hồng Phạm nói :- Có thể được !Trương Quân không lên tiếng. Hắn chờ Vương Hồng Phạm thắp đèn lên rồi và sắp giải huyệt đạo cho Ngô Đinh Hương, mới cất tiếng hỏi :- Tôn giá bằng cứ vào điều chi để ưng thuận lời thỉnh cầu của nàng ?Vương Hồng Phạm đáp :- Bản nhân đứng trên lập trường bảo vệ cho Ngô cô nương.
113 Tiền Như Mạnh giật mình kinh hãi hỏi :- Các ngươi đã là cừu địch với nhau. Y nói vậy mà ngươi cũng tin ư?Phong Càn đáp :- Y là thủ đồ của Tiêu Dao lão nhân, đã nói thì còn sai sao được ?Tiền Như Mạnh cũng đã nghe qua sự tích truyền kỳ về Tiêu Dao lão nhân.
114 Phong Càn hỏi :- Trước khi ta rời khỏi nơi đây, có lời yêu cầu nhỏ mọn, chẳng hiểu ngươi có ưng thuận chăng ?Vương Hồng Phạm hỏi lại :- Phong huynh còn có tâm sự gì chưa thỏa mãn ?Phong Càn đáp :- Ta muốn đem Tiền Như Mạnh đi theo.