41 Âu Dương Tinh cũng đồng ý về điểm này rồi cô nhắm mắt dưỡng thần. Sau khoảng thời gian chừng hơn một giờ, cô đứng dậy bước xuống thấy A Liệt nằm ngủ trưa ghế liền đánh thức chàng dậy nói :- Thực ta không nỡ khua ngươi tỉnh dậy, nhưng bây giờ đêm đã khuya rồi, nếu muốn đến Khương gia tập thì nên lên đường thật.
42 Bỗng Âu Dương Tinh khẽ la lên :- Trời ơi ! Chúng làm gì thế kia ?A Liệt cũng nhìn theo. Tống nhị đã cởi ảo Lý Cơ để hở ngực ra. A Liệt ôm lấy lưng Âu Dương Tinh tựa hồ cũng muốn làm thế.
43 Khương Trạch nói :- Không phải thế. Trong con mắt thị thì hai vị với lão phu chẳng có gì hơn kém. Bất quá thị muốn đùa với các vị và kiếm thêm ít tiền.
44 A Liệt thở phào một cái. Chàng cảm động cất giọng ôn nhu hoà :- Lương đại thúc ! Đại thúc làm sao thế ?Lão già đứng ngay lên rồi đột nhiên quì xuống nói :- Tiểu nhân là Lương Trung Sơn, xin tham kiến Tra công tử.
45 A Liệt ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi :- Nhưng vấn đề này cóà ba điểm. Một là tiểu tử không giống gã dong xe thì làm thế nào để giả mạo gã được ? Còn A Tinh giả làm Lý Cơ thì không thành vấn đề.
46 A Liệt nhìn mấy chiếc đùi thõng xuống trước ngực, cũng thừa nhận :- Đây quả là một việc khiến ai ngó thấy cũng phải kinh hãi. Nhưng vụ này giản dị lắm, chỉ cần người ta không trông thấy là xong.
47 Lão cái nheo mắt nhìn chàng đáp :- Không phải. . . A Liệt nhún vai nói :- Tại hạ coi lầm người rồi. Lão cái lạnh lùng hỏi :-Coi lầm người nào?A Liệt trừng mắt lên hỏi lại :- Coi lầm người nào mà không được?Lão cái lẳng lặng lảng ra chỗ khác.
48 A Liệt trong lòng kinh nghi tự hỏi :- Phải chăng bọn Cái Bang đã bỏ băng mình rồi ? Phải chăng họ huy động số dông nhân lực vào việc tìm kiếm kẻ đánh cắp ống nhòm nên không rảnh chú ý đến ta ?Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì con thuyền đã chèo tới.
49 Vấn đề là ở chỗ ngoài A Liệt chỉ có một mình Lương đại thúc hiểu biết ám hiệu này. Hiện giờ Lương đại thúc chưa rời khỏi Hứa Xương. Vậy ai đã gạch chữ thập vào dưới tiêu ký để phúc đáp Phùng Thúy Lam ?A Liệt đứng ngẩn người ngẫm nghĩ một lúc rồi nhất định người phúc đáp là Lương đại thúc, vì Lương đại thúc đã ước hẹn cùng chàng gặp mặt ở Khai Phong.
50 Cao Thanh Vân dương cặp mắt diều hâu lên nhìn đối phương. Vẻ mặt gã dần dần biến thành lạnb lẽo nghiêm trọng nói :- Lục bang chúa quá khen rồi ! Tiểu đệ tuy không mất nhiều tâm lực mà đến được trước cửa phòng, nhưng tiểu đệ sinh nhai bằng nghề hành thích không phải học một sáng một chiều mà được, thật ra phải có chút kinh nghiệm.
51 Tô Ngọc Quyên ngập ngừng đáp :- Hiểu thì hiểu rồi nhưng. . . Cao Thanh Vân ngắt lời :- Đã hiểu là được, không còn nhưng gì nữa. Muốn biết cô có phải là người đúng loại với tại hạ hay không, câu chuyện giản dị lắm.
52 A Liệt thở phào một cái vì chàng coi bóng dáng cũng đủ đoán chắc người đó là Tô Ngọc Quyên. Như vậy chàng liều mạng cứu nậu không đến nỗi uổng Công. Bây giờ chàng chỉ còn lo rồi đây không biết Tô Ngọc Quyên có trốn thoát khỏi tay Lục Minh Vũ hay không mà thôi.
53 Phùng Thúy Lam bỗng xen vào :- Hắn muốn giết thư thư sao lại phải giăng lưới ghê gớm thế này ?Tô Ngọc Quyên đáp :- Dĩ nhiên việc gì cũng phải có nguyên nhân.
54 Tần trưởng lão đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chặp Lục bang chúa, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng là lập tức kết liễu tính mạng của Phùng Thúy Lam. Lục Minh Vũ nét mặt vẫn thản nhiên khiến mọi người không ai đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
55 A Liệt gật đầu nói :- Đúng là Tô Ngọc Quyên. Cặp mắt xinh đẹp của phụ nhân lộ tính hiếu kỳ, mụ nhìn chàng hỏi :- Ngươi vừa nói Tô Ngọc Quyên đối với ngươi có ơn cứu mạng, vậy y đã cứu ngươi ơ?đâu?A Liệt đáp :- Ở trên đường Hàm Lạc.
56 Bùi phu nhân ngậm ngùi rồi tự nhủ :- Gã Bạch Phi Khanh có nhiều hình tích rất khả nghị Tỷ như gã từ đường Hàm Lạc đi vòng thẳng đến Chu Tiên trấn. Trong khi đó gã trải qua nhiều cơn nguy biến ở Cái Bang và Cực Lạc giáo mà được vô sự.
57 Cao Thanh Vân dường như lâm vào tình trạng càng thêm nguy cấp nhưng chí phấn đấu càng lộ ra mãnh liệt. Có điều ai cũng hiểu rằng người nào đã bị sáu tay cao thủ bậc nhất đương thời vây đánh thì không tài nào chống nồi, mặc dầu bao khí dũng mãnh chưa hề giảm sút.
58 Hứa Thái Bình khom lưng đáp:- Dạ!Lục Minh Vũ vỗ vai y cười nói :- Tiên sinh nhất định đi chứ? Liễu Phiêu Hương cũng ở đó, có điều giờ đây tính nết mụ không được dễ chịu lắm.
59 A Liệt hỏi:- Sao? Lão Tam không xuất hiện thì e rằng không xong. Phải có lão gây hỗn loạn cho địch nhân chú ý ra chỗ khác thì tại hạ mới hạ thủ được. Tăng lão Tam đáp:- Vạn nhất ta lọt vào tay bọn cao thủ của hắn bao vây, nhất là chính Lục Minh Vũ thân hành ra tay, ta chẳng có cách gì để bảo vệ, thì ra ngươi bảo ta đi chịu chết chăng? Kế này không thông rồi.
60 Liễu Phiêu Hương đảo mắt nhìn họa sư từ đầu đến chân một hồi rồi cất giọng ôn nhu hỏi :- Sao? Có đau lắm không?Họa sư gật đầu rồi lại lắc đầu. Vẻ mặt hắn bâng khuâng ai trông hắn cũng biết Liễu Phiêu Hương lảm cho mê man tâm thần, không còn chút sáng suốt nào nữa.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50