21 A Liệt nghe câu chuyện giang hồ ra chiều thú vị. Nhưng không bao lâu chàng lại nghe tiếng người nói thì thào. Thanh âm đã nhỏ bé mà lời nói lại nửa kín nửa hở không sao hiểu được.
22 A Liệt thở phào một cái miệng môi mấp máy nắm chặt lấy tay cô. Đột nhiên chàng cảm thấy tấm thân mềm mại của cô ngã xuống người chàng. A Liệt mừng quá nghiêng đầu lên hôn vào má cô.
23 Liên Thiên Phong Kiếm Trịnh Huyền Đạo là một nhân vật ghê gớm như vậy cũng không khỏi hoang mang, dự đoán theo tình lý thì người trở lại này ngoài Tăng Lão Tam không còn ai khác.
24 A Liệt thấy vậy liền dừng lại không đứng lên nữa và cứ ngồi cúi đầu xuống đất. Như vậy Âu Dương Tinh chỉ có thể đá vào lưng hay vào cạnh sườn chàng mà không đánh trúng mặt chàng được.
25 Hồi lâu nàng mới nói:- Được rồi! Ngươi đã bắt buộc ta phải nói thì ta nói với ngươi:Lúc ngươi còn ở trong miếu, ngươi bồng ta ẩn vào phía sau quầy, nhân lúc toàn thân ta mất hết sức lực ngươi đã làm gì ? Hừ! Ngươi tưởng ta không biết hay sao ?A Liệt chưng hửng.
26 A Liệt nghĩ vậy rồi cúi đầu xuống hôn vào môi nàng. Âu Dương Tinh trừng mắt lên nhìn chàng, nhưng nàng bất lực không làm gì được. Hai má nàng ửng đỏ. A Liệt không tiện khi phụ nàng nữa.
27 Nhờ những cây cổ thụ che lấp mà A Liệt cùng Âu Dương Tinh có thể ẩn nấp không sợ người trong nhà phát giác ra. A Liệt đi vòng quanh nhà một lần rồi trở về phía sau khẽ hỏi:- Cô nương có cao kiến gì không ?Âu Dương Tinh đáp:- Chúng ta có hai cách vào nhà.
28 Đột nhiên A Liệt nghe tiếng hai nữ lang kia nói chuyện nhỏ với nhau. Nữ lang người cao đeo vòng vàng nói:- Chà! Thằng nhỏ này khí lực gớm lắm!Nữ lang cài trâm ngọc hỏi:- Còn con bé nhỏ tuổi mà ốm nhách thì có gì đáng lo mà tỷ tỷ phải kinh hãi ?Nữ lang đeo vòng vàng hắng dặng một tiếng rồi đáp:- Ngươi là kẻ có mắt không tròng.
29 Liễu nương tử nói câu này khiến cho giáo chủ cũng phải phì cười. A Liệt muốn mạo hiểm lồm cồm bò ra để nghe trộm bọn họ nói chuyện. Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu óc chàng thì bức rèm phát ra tiếng động.
30 Liệt lòng như se lại nghĩ thầm:- Những người trong cung này đều lạnh lẽo vô tình tựa hồ ma quỉ. Nếu hai ả thị nữ kia cũng thế thì có chết cũng chẳng oan.
31 Sau một lúc Liễu Phiêu Hương lại cất tiếng hỏi:- Theo lời giáo chủ thì nhất định tỷ tỷ ngươi là cô gái họ Yên ở Lâm Nhữ, tên gọi Song Ngọc, phải không?Chiêu Thế Ẩn sửng sốt hỏi lại:- Sao cô lại biết rõ thế?Liễu Phiêu Hương đáp:- Giáo chủ của chúng ta thần thông quảng đại.
32 A Liệt kéo tấm thiết bản lên, Âu Dương Tinh cố ngẩng đầu nhìn và bảo chàng:- Tấm cửa thép đã lên cao hai tấc. Nội lực ngươi có thể đẩy lên được rồi. A Liệt liền vươn tay chuồn năm ngón qua kẽ hở hết sức đẩy mạnh.
33 A Liệt hỏi về nội thương của Âu Dương Tinh mới biết là muốn cho hoàn toàn bình phục không phải chuyện dễ dàng và sau khi bình phục phải nghỉ ngơi một ngày hay ít ra là nửa ngày mới có thể hoạt động như trước.
34 A Liệt hỏi:- Ai vậy? Các hạ có thể cho tại hạ biết được không?Trác Vân Trình chăm chú nhìn chàng, nhe răng cười đáp:- Không được. Vì ta bưng kín miệng bình mới sống được đến ngày nay.
35 A Liệt lại hỏi:- Tại sao cứ giải khai huyệt đạo cho Trình chân nhân là y không việc gì nửa?Tăng Lão Tam đáp:- Vì lão bị chất độc không mãnh liệt chỉ có tác dụng chậm chạp khiến cho Trình chân nhân bị hôn mê không tỉnh mà thôi, phải lâu ngày mới chết được.
36 Chiêu Thế Ẩn chợt tỉnh ngộ nghĩ bụng:- Té ra huyệt Chương môn khó đã thông hơn huyệt Đại cự, nên Bạch huynh không hoàn thành được. Âu là ta phải giúp y một tay.
37 A Liệt ngẫm nghỉ một lúc chợt tỉnh ngộ, chàng lẩm bẩm:- Phải rồi! Bọn chúng nói vậy là có dụng ý về hai điểm. Một là dụ ta lập tức trở lại cung Ất Mộc.
38 Nghiêm Cung Phụng ngừng một chút rồi đem tinh hình vừa qua thuật rõ lại. Cực Lạc giáo chủ buông tay rời khỏi bông mai vàng hỏi:- Nếu vậy thì quả nhiên đao thương chém không vào người gã.
39 Âu Dương Tinh có ý chê vụ A Liệt gặp nàng ở trong miếu chàng đã nhân lúc nguy nan gây ra bởi Quỉ yếm thần tăng Tăng Lão Tam mà hôn lén nàng. Chàng lẽn bẽn nghĩ thầm:- Hiển nhiên nàng khó chịu với ta.
40 A Liệt một là tuổi nhỏ tính nóng hai là thấy tình trạng con ngựa mà phán đoán nhận ra vụ này mới phát sinh, nếu không thì con vật đã đói quá tất phải thét lên be be.