81 CHƯƠNG 81
Khoan nói đến việc sau lần xao động này, Vân Tủy quay về vị trí cũ thì có bao nhiêu tác dụng, chỉ riêng việc Vân Tủy mở lá chắn khiến Thiên Tôn không thể sử dụng thần lực đã đủ làm người ta sợ run.
82 CHƯƠNG 82
Nhìn hai lựa chọn lừa đảo này, sắc mặt Hà Duy biến đổi liên tục.
Một là thân thể bán nữ mặc quần áo, hai là nam tử hán không mặc quần áo, chọn thế nào giờ?
Kỳ thực đâu được lựa chọn.
83 CHƯƠNG 83
Hà Duy nhanh nhẹn cầm quần áo mặc vào, quần áo này là sư tôn chuẩn bị cho cậu, còn kèm theo một trận pháp nhỏ, lúc mặc chỉ cần kích hoạt là có thể mặc chỉnh tề rất nhanh, căn bản không rườm rà phiền toái như trang phục cổ đại chân chính.
84 CHƯƠNG 84
Không muốn chết thì đừng làm, Hà Duy sâu sắc nhận thức được hàm nghĩa thâm ảo của lời này.
Khổ nỗi, có phải cậu tự mình tìm chết đâu, bị hệ thống hãm hại thì xử kiểu gì đây!
Thuật trị liệu trung cấp còn bịp bợm hơn cậu nghĩ, đã phóng thích thì đừng hòng ngừng lại, với cả diện tích truyền đi cũng rộng hơn trước nhiều.
85 CHƯƠNG 85
Nghe thế, đầu Hà Duy ong lên.
Ngay lập tức, nỗi sợ hãi khủng khiếp đột ngột dâng lên như một bàn tay khổng lồ mở ra nắm chặt trái tim cậu.
86 CHƯƠNG 86
Lăng Vân Dực tỉnh đúng lúc lắm, Hà Duy thực tình sắp chống đỡ hết nổi rồi.
Hên là mấy tháng nay luyện thần kỹ miểu truyền không hề uổng phí, vèo cái Hà Duy đã về bên Lăng Vân Dực.
87 CHƯƠNG 87
Hà Duy cũng thực sự không kiềm chế nổi, ngón tay Trúc Uyên dạo chơi khắp nơi, môi Lăng Vân Dực nóng rực dị thường, chưa kể còn máu Lê Viêm, những kích thích khiến người ta mất kiểm soát cùng tụ lại, cảm quan mãnh liệt kéo tới làm cậu triệt để đánh mất mình.
88 CHƯƠNG 88
Hà Duy chẳng cách nào diễn tả đây là tình huống hoang đường cỡ nào, thậm chí không dám suy xét.
Cậu làm riêng với bốn người họ, nhưng lại không hề lẫn lộn.
89 CHƯƠNG 89
Đây là đồ đệ duy nhất của hắn.
Nếu có thể, hắn nguyện mãi mãi yêu chiều cậu.
Thu xếp cho Hà Duy xong, Tống Đoan Nghi đứng dậy tới cạnh cửa sổ, rồi nâng tay ngưng tụ một cụm sương đen, chiếc quạt lông màu đen bỗng dưng xuất hiện, nó khẽ lay động, ba mặt gương bán trong suốt liền hiện ra.
90 CHƯƠNG 90
Tống Đoan Nghi đứng bật dậy: “Ngươi nói là từ sau khi thức tỉnh Đấu Linh mới có năng lực này à?”
Hà Duy gật đầu: “Đúng vậy. ”
Nghe Hà Duy nói thế, sắc mặt Tống Đoan Nghi khẽ biến, nhưng ngay lập tức che giấu nét mặt, nhẹ giọng hỏi: “Ta nhớ Đấu Linh của ngươi là Kết Linh Tiên Y.
91 CHƯƠNG 91
Tuy trong lòng hai người đều có nghi vấn, nhưng đã đến đây thì nghĩ vẩn vơ làm chi, mặc kệ thế nào, cứ xuống xem là biết.
Hà Duy nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta xuống nhé?”
Lăng Vân Dực gật đầu: “Ừ.
92 CHƯƠNG 92
Tống Đoan Nghi nói vậy, rồi nhìn Hà Duy đầy dịu dàng.
Tim Hà Duy đập lỡ nửa nhịp, không phải do sư tôn đẹp tựa tranh vẽ, mà vì bản năng thức tỉnh, trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh linh cảm bất an.
93 CHƯƠNG 93
Hà Duy nổi nóng, đương nhiên không phải do nụ hôn của Lê Viêm… Mà bởi cảm giác mất trọng lực dưới lòng bàn chân.
Trời sụp đất nứt lần đầu sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, cái vẹo gì đây!
Trời sụp đất nứt lần hai sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, đồ khỉ gió nhà mi lại tới nữa hả!
Cho nên… vì đã có kinh nghiệm nên khi thấy đất dưới chân bắt đầu tan rã, Hà Duy nhanh nhẹn gọi Băng Thế hoa, phóng thuật ngự linh, miễn cưỡng giữ được hai người.
94 CHƯƠNG 94
Hà Duy cũng luống cuống, cậu chưa từng thấy Lê Viêm như vậy bao giờ, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp nhường nào.
95 CHƯƠNG 95
Mấy vấn đề này luôn đè ép ngực Hà Duy, như bình thường đánh chết cậu cũng không dám hỏi, nhưng bây giờ đời nào để ý được lắm vậy.
Tuy rằng việc Lăng Vân Dực và Lê Viêm đồng thời gặp chuyện không may khiến Hà Duy hoang mang, nhưng cũng tiếp thêm dũng khí cho cậu.
96 CHƯƠNG 96
Cậu vừa nói xong ba chữ này, đồng tử Trúc Uyên đột nhiên co rụt.
Sau đó, hệt như những gì Hà Duy nghĩ, đất đai nơi đây bắt đầu sụp đổ.
Trúc Uyên tức tốc ôm Hà Duy vào lòng, sáu cánh dang rộng, dễ dàng lơ lửng trên không.
97 CHƯƠNG 97
Tống Đoan Nghi đã định trước không thể tới thành Vong Tiên, bởi chúa tể của hắn chính là ký ức.
Người luôn gánh hết thảy trên lưng như hắn cần gì phải nhìn lại những mảnh ký ức đó?
Hà Duy còn đang sầu lo không thôi, Tống Đoan Nghi đã ôm lấy cậu giữa khoảng không mênh mang và bắt đầu hồi tưởng.
98 CHƯƠNG 98
“Nếu vậy, tại sao… các ngươi không hợp thành một thể?”
“Nói dễ hơn làm!” Tống Đoan Nghi thoáng nheo mắt, trầm giọng nói, “Ta luôn cố gắng, nhiều năm qua chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp, nhưng vẫn vô dụng, sau vô số lần thử nghiệm là vô số lần thất bại, bọn họ không còn nhớ những điều này, còn ta phải gánh vác tất cả!”
Hà Duy đáp không nên lời, bấy giờ cậu đã hiểu rõ.
99 CHƯƠNG 99
Hà Duy tưởng mình chết thật rồi, nên thời điểm mở mắt ra, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu vượt sức tưởng tượng, thành ra lúc thức dậy đầu mới nặng trình trịch, quay mòng mòng, chẳng nghĩ suy được gì.
100 CHƯƠNG 100 PN1
Mãi khi tiến vào cánh cửa Hắc Sát, Hà Duy vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Cậu nhìn Đoan Thanh, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Theo lý, cậu nên thấy lạ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có chút gượng gạo nào.