61 CHƯƠNG 61
Lê Viêm thế mà biến thành bộ dáng bánh bao một tuổi!
Thế, thế này phạm quy quá đà rồi!
Hà Duy vốn sắp tắt thở cũng thoáng cái xác chết vùng dậy đây này!
Chết người cái là, nhóc con còn lập tức nhào vào lòng cậu, cặp mắt to tròn ngấn nước, giọng nói mềm mại quả thực khiến tim người ta tan chảy.
62 CHƯƠNG 62
Du linh bí cảnh.
Hà Duy vừa dứt lời, cô ta liền trợn to mắt, khí tức vốn vô hại pha tạp một tia dữ tợn.
Có điều cảm xúc biến chuyển cực nhanh, thoáng cái đã biến mất vô tung, tư thế càng thêm nhu nhược, mùi hương càng nồng.
63 CHƯƠNG 63
Hà Duy đưa ra ý kiến, Mai Thiệu chớp chớp mắt, rồi chẳng hề nhúc nhích y xì bị đứng hình.
Hà Duy hỏi: “Đại ca?”
Giây sau, Mai Thiệu lại nhảy dựng cả ba thước, hưng phấn trong mắt muốn tràn cả ra ngoài: “Huynh đệ! Đệ lợi hại quá! Ta chưa từng nghĩ, thực sự chưa từng nghĩ tới, kỹ năng này… có thể dùng với người!”
Đó chẳng qua là ý nghĩ của Hà Duy, cậu cứ ngỡ Mai Thiệu đã sớm thử nghiệm, dầu sao cũng là linh kỹ của mình, bản thân y nhất định sốt ruột, ai ngờ Mai Thiệu lại hoàn toàn không nghĩ đến mặt này.
64 CHƯƠNG 64
Đối với Hà Duy mà nói, lỗ đen này thực sự rất quen thuộc.
Đối với một kẻ bị lôi đi chả biết bao lần mà nói, nhìn thấy nó cũng như thấy xe tuyến đến, là thời điểm phải đi làm.
65 CHƯƠNG 65
Màn khóa môi nồng nhiệt triệt để kích hoạt Triền Tình hoa.
Uất ức vì bị áp chế, phẫn nộ vì bị bài xích, giây phút này hoàn toàn bùng nổ.
66 CHƯƠNG 66
Chết, chết hết rồi.
Đại não Hà Duy đứng hình.
Trúc Uyên hảo tâm giải thích cho cậu: “Triền Tình hoa bộc phát, bọn chúng bị mê hoặc rồi nhào lên như ong vỡ tổ, ta lỡ tay, thế là cứ như vậy.
67 CHƯƠNG 67
Huyết tộc! Tu La tộc!
Sau một hồi tĩnh lặng chết chóc, yêu vương Chu Tước giận dữ quát: “Rốt cuộc là sao!”
Quan truyền lệnh quỳ trên đất, tuy giọng nói đã run rẩy không ra hình ra dạng, nhưng tốt xấu vẫn còn chút tố chất nghề nghiệp, gã vội đáp: “Khoảng hai khắc trước, biển Vô Vọng bỗng dậy sóng mãnh liệt, khí đen che lấp bầu trời, những tưởng biển sắp có bão, ai dè binh tướng đi kiểm tra kết giới lại phát hiện đại quân ngàn vạn Huyết tộc!”
Nghe thấy con số đó, sắc mặt tam vương Yêu tộc nhất thời trắng nhợt như tuyết, yêu vương Huyền Vũ điềm tĩnh hơn vội vã truy vấn: “Sao bảo có cả Tu La tộc mà?”
“Đúng vậy!” Quan truyền lệnh cất giọng gấp gáp, “Tu La tộc đuổi tới từ hướng khác chứ không trộn lẫn với Huyết tộc, là Tu La tộc thuần chủng đến từ lĩnh vực U Minh!”
Bọn họ nghe nói thế, quả nhiên kinh hãi đến mất khả năng suy xét.
68 CHƯƠNG 68
Chu Tước xuống núi Thiên Đình liền ngự linh bay thẳng tới đấu trường luận võ.
Đấu Linh của gã là một con chim khổng lồ đỏ như lửa, đôi cánh tỏa sáng rực rỡ, ánh lửa cực thịnh, cái đuôi đồ sộ kéo dài, quả là lộng lẫy.
69 CHƯƠNG 69
Sức mạnh sản sinh dục vọng, đồng thời cũng khiến con người trở nên cuồng vọng.
Tùy tiện chiếm được lực lượng chí tôn nhường ấy, Chu Tước đã sớm quên hết tất cả, giờ phút này trông thấy Trúc Uyên chỉ như nhìn miếng điểm tâm ngon lành, chứ hoàn toàn chẳng nhìn được gì.
70 CHƯƠNG 70
Lăng Vân Dực cúi đầu chạm nhẹ lên trán cậu, nói khẽ: “Đừng sợ, ta ở đây. ”
Hà Duy kinh ngạc nhìn hắn, thân thể hơi run, bao lời muốn nói không ngừng cuộn trào, nhưng tuyệt nhiên chẳng thốt ra lời, mà có lẽ cũng không phải, do cậu căn bản không biết nên nói gì thôi.
71 CHƯƠNG 71
Tà linh Phi Linh tộc quả thực hung bạo cực điểm!
Vốn dĩ Đấu Linh của Phi Linh tộc đều là cánh chim, nhưng lúc này nó đã mạnh đến mức tự đặt ra hình thái, tuy còn nhỏ yếu, song có thể tưởng tượng nếu trưởng thành thì sẽ biến thành tà vật tàn ác nhường nào!
Đến Kết Linh Tiên Y còn bị nó cắn thương tích cũng đủ chứng minh nó táo bạo biết bao nhiêu.
72 CHƯƠNG 72
Từ đầu đến cuối, Hà Duy luôn duy trì trạng thái tỉnh táo cao độ.
Cho dù đang bị Lăng Vân Dực khóa môi, cậu vẫn có thể bảo vệ tâm thần.
Cơ mà… giờ không phải lúc thích hợp để hôn môi đâu.
73 CHƯƠNG 73
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá kỳ dị, đại não Hà Duy chập mạch chốc lát, cuối cùng cũng tự phục hồi và nối tiếp lần nữa.
Cậu nhịn đau ở tay, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng tình huống hiện thời.
74 CHƯƠNG 74
Hà Duy nhìn Mai Thiệu bằng ánh mắt kích động dạt dào, Tát Vân kế bên cũng nhận ra, hắn cười giới thiệu: “Vị kia cũng được nhặt… khụ khụ… cứu về lúc trước…”
Hà Duy nhìn hắn, nhất thời đầy đầu hắc tuyến, đừng tưởng ho khan là có thể ém nhẹm sự thật rành rành nha, ý ngươi muốn nói căn bản đâu phải cứu về mà là nhặt về chứ gì! Mai Thiệu được các ngươi nhặt về sao!
Vì mải chửi bới nên cậu vô tình bỏ lỡ một cơ hội nhìn thấu thực tế, không nghe rõ nửa câu sau của Tát Vân: Giống cái… được cứu (nhặt) về.
75 CHƯƠNG 75
Từ khi phát hiện nhóm biến thái hóa nhỏ, Hà Duy cũng rất thấp thỏm, cậu chẳng lo bọn họ không tiếp nhận nổi hiện thực hung tàn, mà chỉ sợ họ tiếp nhận quá nhanh, tiếp theo lao vào đánh nhau!
Nếu lại gây ra chuyện như đạn hạt nhân nổ tung nữa, cậu sợ sẽ bị đám Phi Linh tộc có cánh vây đánh đến chết.
76 CHƯƠNG 76
Nghĩ tới điều ấy, trong óc Hà Duy chỉ còn hai chữ: Không được!
Kiên quyết không được! Sao có thể hủy cả tộc quần chỉ vì tư lợi cá nhân, thật viển vông.
77 CHƯƠNG 77
Tống Đoan Nghi mỉm cười: “Ngươi không bị thương là ta an tâm rồi. ”
Nếu sư tôn thốt ra lời ấy trong trạng thái trưởng thành, tất nhiên là phong hoa tuyệt đại, khuynh thế vô song, thuận tiện khiến nai con chạy loạn trong ***g ngực cả trai lẫn gái.
78 CHƯƠNG 78
Trong lòng Hà Duy còn ngờ vực, nhưng tâm tư của Tống Đoan Nghi từ trước tới nay, người khác muốn đoán cũng chả được.
Mà hỏi cũng chẳng xong, hắn đã không muốn đáp, hỏi cũng bị xoay mòng mòng, có khi còn gây ra phản ứng dây chuyền, đến lúc ấy mới mệt.
79 CHƯƠNG 79
Trên biển có bão!
Hà Duy vừa nghe xong, trong lòng kêu thình thịch loạn cả lên.
Bên dưới làng Phi Linh chính là biển Vô Vọng, bão đương nhiên đến từ chính nơi đó.
80 CHƯƠNG 80
Thiên Tôn? Hà Duy ngẩn người, ở đâu chui ra vậy?
Đây không phải lần đầu Hà Duy nghe thấy xưng hô này, theo như Phi Linh tộc đồn đại thì Vân Tủy hình như là vật sở hữu của Thiên Tôn.