1 Ngươi mà cũng có khả năng đi câu dẫn nữ nhân sao?
Thật không thể chấp nhận được! Đối với người như ngươi thì không có gì đáng để tha thứ!
. . . .
2 Tên tóc vàng đột nhiên kêu lên một tiếng, trên mặt biểu tình hơi cường điệu giống như bị người ta hành hung. Nhưng bất quá hắn chỉ đẩy nhẹ một cái thôi mà.
3 Đến New York đã là bảy giờ tối, vừa xuống khỏi máy bay, hắn liền nhanh chóng đi làm thủ tục nhập cảnh, rồi sau đó mới lấy hành lý. Nguyên cũng là do Chu Mặc khi ở trên máy bay, gặp phải cái chuyện không ra đâu vào đâu, tâm trí nhốn nháo nên quên luôn việc điền vào “Phiếu đăng kí nhập cảnh”, liền sau đó là khó khăn đứng ở cửa nhập cảnh.
4 Ngày 5 tháng 9 năm 2008, Chu Mặc xem cái ngày này là một ngày bi thảm nhất đời mình.
Hôm nay, là ngày đầu tiên hắn vào làm ở công ty nhưng chưa được nghỉ ngơi đã phải ngay lập tức bắt tay vào làm việc.
5 Thức ăn của Mỹ tuy rằng không thể khiến cơn đau dạ dày hoàn toàn tiêu biến, nhưng là cũng làm cho nó dịu đi ít nhiều, uống thêm một chút nước, hắn không cần suy nghĩ thêm mà kéo cái cơ thể mệt mỏi đang muốn đứt ra đến nơi về phòng ngủ.
6 Chu Mặc là đồng tính luyến ái chuyện này là thật, nhưng chỉ có mình hắn biết, người nhà, bằng hữu hay đồng sự không ai biết về việc này.
Lần đầu tiên sinh ra cảm giác với nam nhân là khi hắn học ở trường huấn luyện quân sự.
7 “Cám ơn ngài, bác sĩ. ”
“Không phải khách sáo, đi thong thả. ” Bệnh nhân vừa đi khỏi thì từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một cô gái tóc vàng lặng lẽ bước vào, ánh sáng chói chang chiếu rọi căn phòng bày trí đơn giản, vị bác sĩ vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, dùng bút gõ vào mặt bàn thủy tinh.
8 Tấm thẻ được đưa vào, cánh cửa phòng tự động mở ra.
Ở Mĩ không ít người không chỉ được hưởng lương cao, mà còn được cấp cả xe, cấp chỗ ở, ngay cả các khoản phí như điện sinh hoạt hay điện thoại cũng được trợ cấp, điều này làm cho một kẻ không xe không nhà phải đi ở khách sạn như Chu Mặc hâm mộ không thôi.
9 Y phục trong tay chẳng những là rất sạch sẽ mà còn tỏa ra mùi thơm ngát, mặc thứ này trên người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, Chu Mặc lẩn bẩm một hồi rồi bắt đầu mặc đồ, bất chợt lại thấy có cái gì màu đen nằm trong đống đồ — là đồ lót hiệu CK.
10 Thứ hai, sau ngày hôm đó thì hôm nay là thứ hai.
Nếu như không có tin chúc mừng Trung Thu từ người nhà ở phương xa gửi đến thì Chu Mặc chắc cũng quên đi mất rằng 14 tháng 9 hôm nay chính là 15 tháng 8 âm lịch, bất quá bởi vì thời gian có chút chênh lệch nên mới phát sinh vấn đề, Trung Thu lại rơi đúng vào ngày thứ hai, nhưng có thế nào thì đây cũng là ngày lễ không thể bỏ qua được, cho dù là một mình đón lễ Trung Thu đi chăng nữa.
11 Cuộc sống ở chung, vừa ngọt ngào vừa đau khổ, Chu Mặc cảm tưởng như đang ở trong một đầm lầy đen tối, cái đầm lầy này khiến hắn vô cùng khó thở và luôn cảm thấy áp lực, đau đớn cùng sung sướng song song tồn tại, sống cuộc giống như đang diễn một vở kịch hay.
12 Ngày 14 tháng 9 năm 2008, vào đúng ngày Trung thu của Trung Quốc, Mĩ cũng bắt đầu rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, công ty của Lôi Nặc huynh đệ có nguy cơ sẽ phá sản, cơn khủng hoảng này có nguy cơ sẽ lan ra khắp thế giới, mùa đông năm nay tài chính của Mĩ và thế giới sẽ như một trận động đất kinh hoàng.
13 “Tỉnh? Vì sao lại không về phòng mà ngủ, ngươi nếu bị bệnh, ta sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực. ” Phí Nhĩ Đức cười nói, dù để che giấu đi sự xấu hổ của mình nhưng cũng không khỏi chăm chú quan sát nam nhân vừa đột nhiên thức dậy.
14 “Ta đang làm cái gì thế này?” Phí Nhĩ Đức ngừng lại, có chút mê loạn nhìn vào đôi môi đang mấp máy kia, lúc nãy mình vừa hôn, là hôn, hay không phải hôn.
15 “Chu Mặc, ngươi đang làm cái gì thế?” Buổi tối về đến nhà sau khi ăn cơm xong, Phí Nhĩ Đức dọn chén mang đi rửa. Xong việc đi ra liền không thấy Chu Mặc ở phòng khách, đi đến phòng của nam nhân thì thấy người này đang ngồi trước màn hình máy tính, liếc nhìn thì thấy hắn đang xem gì đó.
16 “Này, cái tên tổng tài hay ghen của ngươi có ở gần đó không? Ha hả. ” Điện thoại vang lên âm thanh cười khẽ của một nam tử trẻ tuổi, Chu Mặc nhíu mày nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”
“Đã quên ta? Xem ra ngươi đã đem tấm danh thiếp ta đưa ngươi cho vào thùng rác rồi phải không, đại thúc, đấy là một hành động vô cùng ngu ngốc đó.
17 Chu Mặc thề, về sau nếu có gặp tên Mile này nhất định sẽ lập tức trốn đi chỗ khác!
“Hắc! Đại thúc, nơi này không cho phép taxi vào đâu, cho nên ngươi căn bản không thể đón được taxi đâu, thật sự ngươi không cần ta chở về sao?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Chu Mặc không nói một lời mà bước đi trước, Mile cũng mở cửa ô tô bước vào rồi lái theo phía sau, một bên đưa đầu ra ngoài cửa xe nói.
18 Chu Mặc thật không ngờ Phí Nhĩ Đức là người giận dai như vậy, liên tục mấy ngày liền không thèm nói chuyện cùng với mình, tuy rằng là cả hai ngày nào cũng gặp mặt nhau không ít, nhưng cái cảm giác này vẫn thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
19 “Chu Mặc, chuyện gì xảy ra vậy?” Nghe tiếng cái ly vỡ, Phí Nhĩ Đức vội quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng mà tiến nhanh đến, kéo nam nhân lại gần rồi dùng khăn lau vết rượu dính trên áo, một bên thấp giọng nói, “Làm sao vậy, có phải thấy không thoải mái ở đâu không?”
Nếu nhìn gần có thế thấy những đầu ngón tay của Chu Mặc đang run rẩy, cái nụ cười băng lãnh kia như những con dao đâm vào người hắn, không thể nhúc nhích, cơn ác mộng lại tràn về trong đầu khiến hắn vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không hô hấp được.
20 Trong bóng đêm vô số lần quấy rầy hắn, giọng nói như ma quỷ cứ vang vang bên tai Chu Mặc. . . . . .
Chu Mặc, không biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu bỗng dưng trống rỗng, thậm chí ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, vẫn như thế mà duy trì cái tư thế cũ, hai tay gắt gao nắm chặt vào bồn rửa mặt.