81 Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Hô hấp nóng rực mang theo hơi rượu phun vào hai gò má của Chu Mặc, Chu Mặc vẫn im lặng nằm đó, mặc cho Lục Hoa Thiên cởi áo hắn, quần hắn, tất cả những gì trên người hắn…
Đã không còn hận, cũng không cảm thấy chán ghét, đương nhiên Chu Mặc cũng không còn chống cự.
82 Sáng sớm, ánh nắng đã xuyên thấu qua khung cửa chiếu vào trong phòng, thời tiết ấm áp đã lâu không xuất hiện, dưới đường, có không ít người đã rời giường sớm, đi lại phơi nắng trong công viên, ánh nắng ấm áp như xua đi sự lo lắng do cuộc sống mang lại.
83 Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Tư tưởng thoải mái chính là liều thuốc tốt nhất, tựa như ngọn hải đăng giữa đêm đen biển rộng, vì trong lẫn ngoài đều tốt mà có thể phát sáng rực rỡ trong màn đêm u ám, khiến các tàu thuyền không bị lạc, hoặc tránh được những tranh chấp mà tiêu hao tình mạng.
84 Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Trước kia không gặp Phí Nhĩ Đức, trong đầu Chu Mặc từng vô số lần xuất hiện hình ảnh khi hai người gặp nhau, hắn nghĩ sẽ trách móc Phí Nhĩ Đức thậm tệ, nói cho y biết hắn đã phải chịu bao chuyện đáng sợ thống khổ khi nói yêu y, thế mà tại sao y không xuất hiện, hắn cũng từng đoán Phí Nhĩ Đức có nỗi khổ riêng, có lẽ là bị gia tộc nhốt, hoặc do một nguyên nhân nào đó mà hắn không biết.
85 Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Ý cậu nói, giác mạc hiến cho Chu Mặc là của Phí Nhĩ Đức?” Lục Hoa Thiên kinh ngạc hỏi, y biết tên kia yêu Chu Mặc, song vẫn vì hành động của hắn mà rung động, ở đây ai cũng yêu nam nhân, chứ không phải chỉ mình y.
86 Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Tiếc nuối, làm cho sinh mạng trở nên vĩnh hằng…
Có lẽ, sinh mạng vốn không bao giờ hoàn mỹ.
Khi chúng ta gặp bất cứ chuyện gì, chúng ta đều suy diễn đó là cuộc sống, gồm ái, hận, thống khổ, vui sướng, cũng không ngừng tăng thêm các màu sắc đa dạng khác, như đóng lên tờ giấy trắng tinh của cuộc đời con dấu của chính mình.