41 Hơi gió lạnh mang theo sự khoan khoái nhẹ nhàng lướt trên da thịt, ánh sáng mặt trời từng đợt từng đợt chiếu vào bên trong cửa kính, bao phủ lấy cơ thể của hai nam nhân đang ôm ấp nhau.
42 Ba năm, cũng là một khoảng thời gian không ngắn. Nhưng trong từng giây phút không lúc nào hắn không bị giày vò. Từng nghĩ rằng thời gian sẽ giống như nước cuốn trôi tất cả, nhưng nhìn lại cơn ác mộng lại cứ ám ảnh hàng đêm.
43 “A! Thật là hạnh phúc. Đã nhiều năm rồi không được thưởng thức món ăn của ca ca, quả thực khiến ta thèm muốn chết!” Hướng tay gắp miếng thịt kho tàu cho vào miệng, cô gái tóc ngắn xinh đẹp hướng mắt nhìn cười hi hi với người ca ca hơn mình mười tuổi.
44 Ngày 5 tháng 11, là ngày nhận chức của vị tổng thống da đen đầu tiên của Mĩ, Black President in White House…
Phí Nhĩ Đức nói, không phải Obama đánh bại McCain, mà là do hiệu suất làm việc của Obama có thể so với Bush nên mới giành được ghế.
45 Tránh né, trốn tránh… Chu Mặc luôn luôn tìm mọi cách để không gặp mặt Phí Nhĩ Đức.
Phí Nhĩ Đức cảm nhận được từ sau khi dọn khỏi nhà, người kia dường như biến mất trước mắt hắn, thậm chí ngay cả công việc ở công ty Chu Mặc cũng luôn né tránh hắn.
46 “Rượu… Ta muốn uống rượu…” Bị đặt lên giường nam nhân cuộn tròn cơ thể trần trụi của mình lại, cầm lấy tấm ra giường trắng, tay vì có chút lạnh mà run lên, ánh mắt mê man không ngừng nhìn bốn phía xung quanh.
47 Thở hổn hển nam nhân vội vã chạy đến cửa phòng họp. Quả nhiên, tất cả mọi người đã tới, chỉ có hắn là tới muộn.
Hôm nay tỉnh lại nhìn đến gương mặt ngủ say sưa của Mile, Chu Mặc cũng không muốn đánh thức.
48 Từ sau buổi họp đó, Phí Nhĩ Đức đúng là luôn theo Chu Mặc đi tiếp đãi khách.
Chính là không khí cảm giác có chút không thích hợp lắm. Ở ngoài mặt đều luôn thảo luận về sản phẩm, cái nào cần chỉnh sửa lại, cái nào có thể bắt đầu sản xuất.
49 “Phí Nhĩ Đức, ngươi là đứa cháu duy nhất của chúng ta, ông nội hy vọng tương lai ngươi có thể kế thừa sự nghiệp của ta, trở thành một con người vĩ đại.
50 Quần áo sặc sỡ, nữ nhân ăn mặc như những đóa hoa đua nhau khoe sắc, nụ cười má lúng đồng tiền, những nam nhân tao nhã cùng nhau tụ lại thành một nhóm nói cười, cho dù là có ghét nhau thì cũng làm ra bộ mặt tươi cười giả dối.
51 Từng đợt từng đợt sương khói trắng ôm lấy ngón tay của nam nhân, miệng cũng thở ra một làn sương mờ ảo, giống như một hồn ma đang bay bổng trong trời đêm New York.
52 Trong trí nhớ, lần kia cũng ngay trên chiếc giường này, vô cùng thống khổ, vô cùng áp lực, vô cùng chua xót và khó chịu.
Lần kia sau khi tỉnh lại là một không gian tĩnh mịch không một bóng người, trong lòng tự dưng có một lỗ hổng, kỳ vọng của hắn bị rơi xuống hố sâu đen tối.
53 “Ta nghĩ rằng ngươi phải trở về từ sớm. ” Mái tóc đen mềm tựa như nước buông trên chiếc áo lông dê, vào mùa đông kẻ nào khoác chiếc áo này thật sự làm cho người khác phải ngưỡng mộ, chân bắt chéo ngồi trên chiếc ghế trắng ngà, nam tử có đôi mắt như mèo trong đêm tối nhìn Lục Hoa Thiên.
54 “Chu Mặc, nếu ta cho ngươi thôi công tác hiện tại, ngươi có đồng ý không?” Nam tử mái tóc ánh kim ngồi trên ghế sô pha trắng, ấm áp mà nhu hòa, ôm lấy thắt lưng Chu Mặc, vùi đầu sâu vào chỗ hõm trên vai nam nhân.
55 “Chu Mặc, ngươi đã trở về a, vừa kịp lúc, ta đang nấu lẩu. Vốn là tính nhờ ngươi làm giúp, bất quá xem ra ngươi vui vẻ đến mức quên cả trời đất, chờ ngươi nhận lời, thật không biết là phải đợi đến khi nào.
56 “Cái gì, tháng sau ngươi lại muốn đi New York?” Thường xuyên không có gì làm, nam tử này thường tìm đến Lục Hoa Thiên để uống trà, nghe người bạn tốt của mình nói, không khỏi trợn mi: “Sao không dùng chút ít thời gian mà bồi tiểu bảo bối của ngươi?”
Vạn Tình mỉm cười, hướng ánh mắt có chút bất mãn về phía đứa nhỏ tuấn tú đang nằm trên đùi Lục Hoa Thiên.
57 Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Thế giới quá nhỏ, xuất môn lại gặp được nhân, nhưng cũng thật lớn, vừa về đến nhà đã thấy bóng dáng của người kia tiêu thất đi mất.
58 Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Chu Mặc có chút sững sờ nhìn Phí Nhĩ Đức, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được cảm thụ của mình, có phải hay không hắn đã quá kỳ vọng? Dù sao Phí Nhĩ Đức cũng không biết rằng hắn chủ động hôn có ý nghĩa nhiều như thế nào, tuy rằng trong lòng có chút không được thoải mái, nhưng tóm lại là có thể tha thứ.
59 Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Ánh nến lãng mạn, gió lạnh, nồng nhiệt giao triền hôn môi đêm đó, hết thảy đều đi vào trong lòng nam nhân, hóa thành một nụ cười hạnh phúc trên khóe môi.
60 Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Trong đầu trống rỗng, nam nhân theo bản năng mà sửa soạn lại văn kiện, cầm công văn đi đến lầu ba mươi.
Đại khái là may mắn cũng không bỏ hắn, hắn rốt cục cũng có thể đi thang máy chứ không phải là leo cầu thang bộ.