81 Ánh mắt của anh như hai cái đinh, chặt chẽ đóng đinh cô ở trên giường, nét cười ở khóe môi giống như lưỡi dao, mang lòng cô dày xéo, anh như vậy với cô mà nói, hoàn toàn xa lạ, cô cảm thấy cực kỳ bi thương, lưng của cô bị ép cong về sau, cảm giác này khiến cô nghĩ đến trận làm nhục trong xe.
82 "không phải. " Tim của Thương Đồng đã đập dồn dập, tay ôm đứa bé có chút bất ổn, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Bọn họ đều là phóng viên, chuyên môn của bọn họ là hỏi vấn đề, chuyện gì bọn họ không hiểu liền hỏi người khác, hỏi rõ rồi thì đi công bố ọi người, giống như những đứa trẻ hỏi thầy cô vấn đề.
83 Nhiễm Đông Khải nhìn xấp tư liệu trên bàn, sau khi tỉ mỉ xem thì chau mày: "Nhiều như vậy sao?"Chu Hi cung kính đứng bên cạnh: "Nhiễm tổng, hiện tại chỉ có thể tra được nhiều như vậy, mặc dù cha của Thương tiểu thư dạy ở trường đại học H, nhưng cũng không có bạn bè thân thích, chỉ dẫn theo duy nhất một nghiên cứu sinh là La Hằng Viễn, cuộc sống thường ngày của Thương tiểu thư cũng rất đơn giản, trong tư liệu đã thu thập tình hình thực tế của cô ấy từ tiểu học đến bây giờ, ngoại trừ năm năm trước thôi học ở trường đại học H, được La Hằng Viễn giới thiệu đến viện bảo tàng Hàn Thành làm việc, cũng không có gì đặc biệt.
84 Nhà họ Sở, phòng ngủ của Sở Vân Hề. Mặt của Sở Vân Hề vẫn còn rất xanh xao, cô yên lặng ngồi đó, cầm máy tính bảng cứng nhắc trong tay, bên trên là mấy tấm hình, đều chụp Nhiễm Đông Khải một tay ôm Niệm Niệm, một tay dắt Thương Đồng, kèm theo tiêu đề gây sốc, đã chiếm tiêu đề của rất nhiều trang wed giải trí.
85 Nhiễm Đông Khải rất bình tĩnh, chỉ nhướng mày, chờ La Hằng Viễn mở miệng trước. "Nhiễm tổng, tôi nhớ anh đã từng nói, kết thúc dự án đấu thầu sẽ suy nghĩ chuyện hôn sự?" La Hằng Viễn nói thẳng, vừa rồi tuy không biết ai gọi điện thoại cho Nhiễm Đông Khải, nhưng nhắc đến Thương Đồng, tuy khiến lòng anh nhẹ nhõm xuống vài phần, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Nhiễm Đông Khải xác nhận.
86 Nhiễm Đông Khải chau mày, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"Có thể gây chấn động đến phóng viên, bao vây cao ốc Nhiễm thị, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra? Mấy ngày qua, anh đã đủ sứt đầu mẻ trán, các hạng mục phát triển đều cần bổ sung tiền bạc, sở dĩ bây giờ có thể chống đỡ không đình công, là bởi vì thu không đủ chi, tuy nhiên đến tháng ba năm sau tiền vốn sẽ lần lượt nấu lại, nhưng khoảng thời gian trước mắt này nhất định phải tiếp tục.
87 Trong khoang máy bay, mặc dù có hành khách bất mãn, nhưng có người dùng điện thoại và máy tính bảng xem thời tiết bên kia thủ đô, thực sự có sương mù, gần năm giờ, ở phía bắc mặt trời bắt đầu lú ra, qua một hai tiếng đồng hồ, nói không chừng khi mặt trời lên sương mù sẽ tan hết, hơn nữa cũng không phải chỉ máy bay này đình lại, mà tất cả máy bay đi Bắc Kinh đều đang chờ thông báo.
88 Nhìn Thương Đồng đi vào biệt thự, Nhiễm Đông Khải vẫn không nhúc nhích, xe của anh ngừng ở cổng biệt thự, ánh mắt cũng dừng lại trên bóng lưng của Thương Đồng.
89 Lòng Thương Đồng đã treo lơ lửng giữa không trung, cơ thể của anh dán sát tới, cô sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, lại cảm giác sau lưng chợt lạnh, anh đã đứng lên khỏi người cô, mấy tờ giấy bay lả tả rơi trên mặt cô.
90 Thương Đồng cách bức rèm che, nhìn thấy Tân Mộng Lan quay đầu lại, đôi mắt trong vắt không nhiễm bất kỳ dấu vết nào của gió sương năm tháng, vẫn sáng ngời như vậy, dù bà không trang điểm, sửa soạn, mặc một bộ sườn xám màu lam đơn giản, choàng áo khoác màu xám, vẫn làm người ta cảm thấy được khí chất động lòng người.
91 Hai tay của Thương Đồng che ngực bị bẩn, vẻ mặt đề phòng nhìn Sở Ngự Tây, sao anh không chút cố kỵ đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ như vậy, bộ dạng giống như muốn nuốt chững cô.
92 Sở Vân Hề đứng ở cửa, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải tỉ mỉ giúp cô gái nhỏ kia lau tóc, đắp chăn, nhìn cô bé đi vào giấc ngủ, vốn muốn thốt ra lời nhưng lại cảm thấy có chút khó khăn.
93 Nhiễm Đông Khải nhìn Sở Ngự Tây, cười lạnh nói: "Anh không sợ tôi không cam lòng, không tình nguyện cưới Sở Vân Hề, ngược lại làm hại cô ấy sao?"Sở Ngự Tây lắc ly rượu: "Cầu người được người, đây cũng là tự nó chuốc phiền, nếu không cả đời nó sẽ không cam tâm.
94 Trong thư phòng, Sở Ngự Tây không chút buồn ngủ, anh dựa vào ghế ông chủ, chỉ cảm thấy hơi mệt. một cảm giác hư ảo kéo đến, anh giống như lông chim treo lơ lửng trong bầu trời đêm, từ từ rơi xuống, rơi vào trong một đầm lầy màu đỏ.
95 Tay của Tân Mộng Lan rất lạnh, bà nhìn lại bình sứ dệt nổi màu đen kia, lắc đầu nói: "không có, em chỉ là. . . "Chỉ là trong lòng bà rất rối loạn, nhưng không có cách nào mở miệng.
96 Sáng sớm, ánh sáng rất tốt, Thương Đồng ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc cho Niệm Niệm. Tóc Niệm Niệm rất mềm, Thương Đồng nắm những sợi tóc của cô bé, tinh thần có chút hốt hoảng.
97 Hình như từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đã nhíu mày. Cũng phải, sống trong môi trường như vậy, sao có thể vui vẻ được?Sở Ngự Tây cảm thấy có chút thoải mái, anh rõ ràng rất tức giận, nhưng không biết có phải vì mệt mỏi hay không, hay vì ngón tay cô mát xa da đầu của anh, anh thật không muốn mở mắt.
98 một luồng khí nóng phả vào mặt, Thương Đồng gần như có chút đứng không vững, trước mặt phóng tới nhiều khuôn mặt, nam nữ, còn có mùi thuốc lá, mùi rượu, cô nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi trong góc khuất, trong lòng anh đang ôm một người phụ nữ dáng người hở hang uống rượu, thấy cô lúng túng đứng đó, lạnh lùng nói: "Tới đây.
99 Xe của Nhiễm Đông Khải bỗng chốc chạy qua trước mặt anh, giống như mũi tên rời dây cung. Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, từ trước đến nay chưa từng rối rắm, anh ra quyết định rất ít khi không quả quyết như vậy, cho dù trước đó để cho Thương Đồng đến đây, gần như cũng đã hạ quyết tâm, anh không thể sa vào mê luyến với người phụ nữ này, chỉ cần cô tồn tại ở đâu, anh liền không khống chế nổi muốn ném cô lên giường, hoặc kéo vào trong xe, anh quả thực điên rồi, cho dù ngày đó cô bị thương, anh vẫn không khống chế được mà muốn cô, hận không thể tan chảy trên người cô.
100 "Sở tổng. . . " Uông Trạch đuổi theo phía sau, nhìn thấy Sở Ngự Tây sải bước vào toà cao ốc Lạc Hà, anh vừa đuổi theo vào, thấy Sở Ngự Tây đã vào thang máy, cũng không chờ anh, thang máy đóng lại.