101 giường, Lận Khả Hân thở hổn hển nằm rạp trên người Nhiễm Đông Khải, tay vừa đặt lên eo của anh, đã bị anh gạt qua một bên. "Đông Khải, anh sao vậy?" Lận Khả Hân vẫn đắm chìm trong cơn kích tình vừa vồi, anh đã rất lâu rồi không điên cuồng như vậy.
102 Sở Ngự Tây tiếp tục lái xe, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh trả lời: "Tôi nghe em. "Lâm Lôi không biết tại sao, chỉ cảm thấy tức giận, cô ở một bên lạnh lùng nói: "Sở Ngự Tây, thái độ của anh là sao?"Sở Ngự Tây nghe xong, cũng không tức giận, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút, vẫn lịch sự trả lời: "Lâm tiểu thư, là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, không biết nên có thái độ gì, nhưng tôi thật sự nghiêm túc, nếu em bằng lòng kết hôn với tôi, chúng ta qua lại thử xem, nếu em không muốn, chúng ta ngừng ở đây.
103 Nhiễm Đông Khải trầm ngâm một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Bác gái, bác biết Thương Khải Văn sao? Chính là cha của Thương Đồng. "Thương Đồng? cô gái kia? Trước mắt Tân Mộng Lan lại hiện lên vẻ mặt lúc ấy cô nói chuyện, sao cô có thể hận bà như vậy? Cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng bà, bà từ từ lắc đầu: "Bác không nhớ rõ mình có biết người này hay không.
104 Khởi động điện thoại, thông báo hai tin nhắn gửi đến, một cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, đều là cùng một số gửi đến, anh chưa bao giờ xem tin nhắn của người khác, nhưng vẫn mở tin nhắn kia ra.
105 Sở Ngự Tây vừa thấy bà, mặt tức khắc lạnh xuống: "Sao bà lại tới đây?"Tân Mộng Lan nhìn thấy Sở Ngự Tây trong phòng bệnh, cũng hơi sững sờ, sao bọn họ lại ở cùng nhau? "Tôi không muốn gặp bà.
106 Cây phong đã tàn, lá rơi bay lên, xe dừng lại ở cửa biệt thự, Nhiễm Đông Khải nhìn Tân Mộng Lan nhợt nhạt bên cạnh, khẽ nói: "Bác gái, hay là cháu đưa bác vào?"Tân Mộng Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Tay của bà run rẩy đưa về phía nắm cửa, nhưng lại giống như chưa có quyết định, bà quay đầu lại nhìn Nhiễm Đông Khải, thấy vẻ mặt ân cần của anh, trong lòng nảy ra một ý định.
107 Nhiễm Đông Khải nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng bệch của cô, bên trên tiêm rất nhiều kim, gân xanh nổi lên, anh cúi đầu, không biết chuyện cô muốn hỏi là chuyện nào, chẳng lẽ muốn hỏi anh có phải cố ý tiếp cận cô không? Hay đã biết quan hệ giữa cô và Tân Mộng Lan? Hay.
108 Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trai gái ăn chơi trác táng, ồn ào phát tiết cảm xúc, đều trở thành cảnh tượng hỗn loạn lòng người, Sở Ngự Tây nằm trên quầy bar, anh không muốn đến phòng bao, không chịu nỗi buồn tẻ, nhưng càng náo nhiệt anh càng cảm thấy khổ sở.
109 Mạch Tử Long quắc mắt: "Chị dâu, chị nói vậy cũng không đúng, không nói người khác, chỉ hai chúng ta, tuyệt đối không phải heo có thể chạy, em đã nói với chị, đối với anh họ em, người khác không biết chứ em biết rất rõ, tuyệt đối giữ mình trong sạch, tự chị đi thăm dò đi, xem anh ấy đã từng có những vụ tai tiếng ầm ĩ nào chưa? Nếu là người không tốt, ba em có thể tự mình đứng ra sao?"Lâm Lôi nghe xong, cũng có mấy phần xấu hổ, cúi đầu nói: "Ai tin.
110 Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly. Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?"Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: "cô ấy nói vậy sao?"Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: "Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với người thứ ba.
111 Trong bệnh viện, bình minh vừa lên, Sở Ngự Tây ngồi dậy, đêm qua anh ngủ mơ màng, sau khi phẩu thuật gia cố lần thứ hai, cảm giác say cuồn cuộn lên, anh ôm lấy đầu đau đớn, sau đó lại bị ngoại thương, những chuyện của ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu.
112 Nhiễm Đông Khải thấy Thương Đồng kinh ngạc, cũng ý thức được biểu hiện của mình hơi quá trớn, anh hít sâu một cái, khẽ nói: "Tôi biết cả rồi. ""Biết gì?"Có vệ sĩ nhìn anh chằm chằm, anh im lặng một chút, mới nói: "Hôm qua lúc tôi đưa người đó đến gặp em, tôi biết ngay nỗi khổ tâm của em, em yên tâm, tôi sẽ không nói, cũng sẽ không để người khác làm tổn thương em.
113 Lòng của Thương Đồng không phải là không đau, Lâm Lôi hỏi cô, tại sao cô và Sở Ngự Tây tuyệt đối không thể, cô nên trả lời cô ấy thế nào đây?Ngay cả khi Nhiễm Đông Khải hỏi cô, cô cũng không có cách nào trả lời được.
114 Trong phòng bệnh, yên tĩnh lại. Sở Ngự Tây vừa đốt điếu thuốc thứ hai, điện thoại vang lên lần nữa, nhìn dãy số, anh chán ghét ném qua một bên. Hôn lễ, bọn họ vui vẻ chuẩn bị hôn lễ cho con gái của bọn họ, ăn mừng thắng lợi trong tình yêu tội lỗi của bọn họ, tại sao muốn anh tham dự?Tin nhắn nhảy vào.
115 Cổ tay của Sở Vân Hề bị kéo rất đau, bị kéo đến phòng bên cạnh, Nhiễm Đông Khải ném cô vào trong, đè ở trên tường, trong mắt Sở Vân Hề lộ ra mấy phần sợ hãi, nhưng uất ức nhiều hơn.
116 Thu hình đã thiết lập xong, Lâm Lôi vừa cầm micro rồi ngồi xuống, Sở Ngự Tây dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nói: "Tôi không tiếp nhận phỏng vấn, em nói đi, tìm tôi có chuyện gì?""Tôi không thích quanh co.
117 Sở Ngự Tây không lên tiếng, qua một lúc lâu, mới nói: "Em rất tốt, không tốt là tôi, nếu em cảm thấy không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra. "Lâm Lôi mỉm cười: "Tôi đương nhiên tốt, vì vậy nếu anh không cẩn thận suy tính, có thể anh sẽ hối hận.
118 Sở Ngự Tây đứng yên, anh không quay đầu lại, nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy. Thương Đồng ôm Niệm Niệm, nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh, nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, nói tạm biệt với chú đi.
119 trên xe, Nhiễm Đông Khải im lặng không lên tiếng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Sở Vân Hề không hiểu chuyện gì, ở bên cạnh cũng im lặng. Trở lại biệt thự, Nhiễm Đông Khải đến thư phòng, anh tìm số điện thoại của Thương Đồng trong danh bạ, gọi đi đã tắt máy.
120 khí của Hàn Thành ngày càng lạnh, sau khi rơi xuống một trận tuyết, tuyết cũng không rơi xuống nữa. Trong phòng, Thương Đồng đun một bình trà nóng, đưa cho La Hằng Viễn một ly, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.