121 Thương Đồng không quan tâm tới, cô chỉ ôm Niệm Niệm, để đầu cô bé tựa vào trên vai mình, buổi chiều ra kết quả, cô thật hy vọng tất cả đều là một sự lầm lẫn, cô tuyệt đối sẽ không truy cứu bệnh viện làm cho tâm lý của cô bị hoảng loạn.
122 Mùi chất khử trùng ở bệnh viện rất nặng. Thương Đồng lấy hết tiền bạc ra, nhưng chỉ có ba vạn, La Hằng Viễn góp năm vạn, anh vừa giữ chức rèn luyện, trên tay cũng không có bao nhiêu tiền.
123 La Hằng Viễn đi tới dưới lầu của bệnh viện, nghe điện thoại vang lên, anh vừa xách cháo vừa đi vào cổng bệnh viện: "Ai vậy?"Sở Ngự Tây nhìn lại điện thoại, là số vừa rồi Lâm Lôi nhận, nhàn nhạt nói: "Tôi là Sở Ngự Tây, tôi tìm Thương Đồng.
124 Sở Ngự Tây ngồi trên xe, nhắm mắt lại, đều là màu đỏ tươi. Mùi máu tanh làm cho người ta có chút khó thở. Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ. ----- Vũ Quy Lai -----Lúc Chu Hi mệt mỏi chạy đến Hàn Thành, đã là sáng ngày hôm sau.
125 Ngoài cửa sổ, cơ thể cô yếu ớt run rẩy, hai tay ôm chặt vai, gió thổi bay tóc của cô, che khuất gương mặt cô. Quản gia thấy tình cảnh này, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, đêm nay nhiệt độ xuống thấp, Thương tiểu thư ở bên ngoài đợi gần một tiếng rồi.
126 Thương Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Ngự Tây, cô đã hoàn toàn không có đường lui, bên kho tuỷ xương căn bản không có tuỷ thích hợp, bản thân cô lại không phù hợp, trước mắt Sở Ngự Tây là hy vọng duy nhất.
127 Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, thấy Sở Vân Hề và Tân Mộng Lan đều đứng ở cửa, hai người cũng vô cùng kinh hoảng, nhưng nhìn sắc mặt của Sở Vân Hề tái hơn.
128 Thương Đồng hồi hộp cúi đầu, cô có thể nhìn thấy đôi giày da của Sở Ngự Tây ngày càng đến gần, mãi đến trước mặt cô mới dừng lại. cô có thể cảm giác được hơi thở của anh, rất gần, rất gần.
129 Sở Vân Hề im lặng đi về phía bọn họ, cô cúi đầu, kéo theo va li của mình, đi ra biệt thự. một chiếc xe từ trong ga-ra chạy ra, dừng lại trước cửa biệt thự, Sở Hán Thần từ trên xe bước xuống.
130 trên đường, Nhiễm Đông Khải từ đầu đến cúi đều giữ im lặng. Thương Đồng cũng vậy. cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn luôn quay cuồng. cô đang rối rắm, chuyện đau đớn nhất, lại có thể trở thành sự thật.
131 Sở Ngự Tây đang dẫn Lâm Lôi đi lên lễ đài, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải, Thương Đồng và Niệm Niệm cùng đi vào, bước chân của anh lập tức dừng lại. Mà Lâm Lôi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bé gái Nhiễm Đông Khải đang ôm trong lòng, tim khẽ run, cô bé đáng yêu đến cỡ nào, đôi mắt long lanh nhìn mọi người, cánh tay trắng nõn quấn trên cổ Nhiễm Đông Khải, mềm mại động lòng người.
132 Chương 132: Ông tự mình nói với bọn họSở Ngự Tây nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Niệm Niệm, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nhìn con bé lớn lên?"Vậy chú đừng vứt đi nhé!" Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Ngự Tây, cô bé muốn rút tay về, nhưng Sở Ngự Tây không buông tay, cô bé quay qua nhìn Thương Đồng, thấy cô đang khóc.
133 "Nhiễm tổng, Sở tổng đang ở bệnh viện Hiệp Đồng. " Chu Hi báo cáo hành tung của Sở Ngự Tây. Lúc Nhiễm Đông Phải chạy đến ngoài phòng bệnh, thì thấy bóng dáng Sở Ngự Tây và Thương Đồng đang ôm nhau.
134 Sau khi Sở Ngự Tây từ nhà họ Mạch đi ra, không nói một lời. Gió đêm rất lạnh, thổi buốt đầu óc. Thương Đồng im lặng theo phía sau anh, hai người đi tới cạnh xe, Sở Ngự Tây chống tay lên xe, anh cúi đầu, cả người đều bị vây quanh bởi bóng tối.
135 Trời sáng, Sở Ngự Tây nhìn Thương Đồng ngủ rất say, không nhịn được hôn lên trán cô một cái, mới đứng dậy mặc quần áo vào, anh viết tấm giấy để lại trên đầu giường, mới rời khỏi biệt thự Hậu Hải.
136 Trong phòng bệnh, Sở Vân Hề nhìn Thương Đồng, từ từ đi tới trước mặt cô, khẽ giọng nói: "Chị không ở cùng Nhiễm Đông Khải sao?"Thương Đồng biết cô còn đang hiểu lầm, vừa muốn giải thích thì nghe Sở Vân Hề nói tiếp: "Tôi không muốn quan tâm đến chuyện riêng của hai người, chỉ hy vọng hai người dừng tay lại, mẹ tôi đã biến thành thế này, hai người không cần làm tổn thương ba tôi nữa.
137 "Vân Hề. . . " Nhiễm Đông Khải đứng dậy, đi qua phía cô. "Đông Khải, để em xử lý cho. " Lận Khả Hân lập tức bước lên, nắm lấy ngón tay của Sở Vân Hề. Nhưng Sở Vân Hề rụt tay lại, cô cúi đầu nói khẽ: "không cần làm phiền Nhiễm phu nhân bận tâm.
138 Sở Vân Hề vô cùng lưu luyến vòng ôm của Nhiễm Đông Khải, cô khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt chảy xuống, mũi vì khóc mà đỏ ửng, miệng hơi vểnh lên, dáng vẻ có chút đáng thương.
139 Mọi người nhìn thấy cổ thi thể kia, cũng có chút sợ hãi, Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây đeo bao tay, bước lên lật quần áo lẻ tẻ ra, nếu dựa theo lời của Sở Hán Thần nói, hẳn là Trình Hải chưa kịp ra ngoài.
140 "Ngự Tây. . . " Thương Đồng cau mày, tay cô xoa bụng dưới của mình, trán đổ mồ hôi lạnh. "Đồng Đồng. . . " Sở Ngự Tây không rõ nguyên do, vội vàng bước lên đỡ lấy cô: "Em khó chịu ở đâu?"Có lẽ bởi vì Thương Đồng căng thẳng, cô cảm thấy có một luồng nhiệt từ giữa hai chân chảy ra, đầu óc rối loạn, chu kỳ kinh nguyệt của cô đã qua, chẳng lẽ bây giờ mới đến? Nhưng sao bụng lại cảm thấy đau đớn?Sở Ngự Tây ngồi xuống, anh ôm Thương Đồng vào trong ngực, nắm tay cô, dịu dàng nói: "không sao, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì, em yên tâm đi, đừng căng thẳng.