1 Chương 1 Hàng mi dày cong vút cố gắng chống lại cơn buồn ngủ một cách vô vọng. Đôi môi hồng xinh bắt đầu lảm nhảm nói mớ. Lúc nào cũng thế, cô thường mơ về bạch mã hoàng tử siêu đẹp trai của cô.
2 Chương 2 Dương Mẫn thót tim, chỉ sợ mẹ cô sẽ xông ra với cây chổi lông gà, nện cho một trận vì cái tội đi chơi về muộn mất thôi. - Mẫn về rồi hả con? Tiếng mẹ cô vang lên, tim Dương Mẫn nhảy lên cổ, bản năng mách bảo cô hãy co giò mà chạy nhưng lí trí lại không cho.
3 Chương 3 Mặc dù đã cẩn thận học thuộc “lộ trình” đến nhà họ Dương nhưng người tài xế vẫn hoa cả mắt, bao nhiêu con hẻm chằng chịt, hẻm to, hẻm nhỏ, hẻm lớn, hẻm bé, chả biết đường nào mà lần, Dương Mẫn trở thành “hoa tiêu bất đắc dĩ”.
4 Chương 4 Dương Mẫn thấy chàng trai đó rất giống Triệu Thiên Minh. - Chị dâu, rất vui được gặp chị! - Chào… chào anh… - Ấy, chị phải gọi em là em, xưng chị mới đúng chứ! Nói đoạn, chàng trai ấy nắm lấy tay Dương Mẫn, sắc mặt cô thoáng ửng hồng.
5 Chương 5 Và đến nay, Triệu Doanh Chính đã trở thành người khổng lồ ngồi chễm chệ trên ngai vàng của giói kinh doanh, người ta xưng tụng ông là vua của các vua, chưa bao giờ có một con người lại có tài kinh doanh như thế.
6 Chương 6 Dạo gần đây bà con hai họ nhà cha mẹ Dương Mẫn rất phấn khởi vì đứa cháu của họ đã cưới được một cục kim cương. Ba cô không lên tiếng, trái lại mẹ cô lại rất hào hứng, hết lwoif ca ngợi cậu rể quý, nào là lễ phép, giỏi giang, giàu có… - Ôi… Ông bà thật là phước… - Cô Mẫn nhà ông bà chắc là giỏi giang lắm mới cưới được người như thế… - Xin chúc mừng ông bà, ha ha, thật không ngờ con bé Mẫn lại cưới được chàng trai tuyệt với nhất đất nước này… Chúc mừng chúc mừng… Toàn là những lời có cánh, bà Vương Tuyết Mai sướng điên cả người, con rể đúng là lợi hại, khiến cho mẹ vợ được nở mày nở mặt.
7 Chương 7 Sau khi rời khỏi quán chuối chiên, hai người tiếp tục dạo chơi lòng vòng quanh phố. - Thiên Kỳ. – Dương Mẫn đột nhiên lên tiếng. - Sao thế? – Anh nhướn mắt nhìn cô chờ đợi.
8 Chương 9 - Ư… Dương Mẫn vẫn sốt li bì. Triệu Thiên Minh trán nhăn tít, đi một mạch xuống nhà tắm lấy cái khăn và chậu nước đem lên - Tự nhiên hầu cô ta… - Anh lẩm bẩm.
9 Chương 10 … Dương Mẫn mang tiếng là vợ Triệu Thiên Minh nhưng suốt thời gian chung sống với anh, cô chưa cầm một đồng nhà họ Triệu. Không biết mẹ cô đã kiếm được bao nhiêu từ cuộc hôn nhân Kim Cương này nhưng Dương Mẫn chỉ cảm thấy đối với cô, nó thật bình thường.
10 Chương 11 - Hai ngày nữa Ami về nước đấy, tối nay anh em mình đi mua cho cô bé cái gì đi! Làm quà, hì hì, Ami chắc bây giờ xinh đẹp lắm! – Khương Vinh Kiệt cười gian manh.
11 Chương 12 Hôm nay là ngày giáo sư Trần báo điểm của đồ án. - Trước khi trả đồ án cho các bạn, tôi có vài nhận xét. – Thầy Trần gõ gõ cục phấn lên bàn.
12 Chương 13 Triệu Thiên Minh trước nay vô cùng cẩn thận, anh chưa từng tùy tiện trao lòng tin cho bất kì một ai, vậy mà Dương Mẫn cứ nhẹ nhàng xóa đi sự nghi ngờ của anh.
13 Chương 14 Dương Mẫn bắt đầu làm quen với nhịp độ của cuộc sống mới, cô không còn tối tăm mặt mày như những ngày đầu làm việc. Chính vì cường độ công việc quá cao nên càng ngày, thời gian rảnh rỗi, la cà quán xá ngày càng giảm sút, đến cả lời hứa “đền bù” cho Triệu Thiên Kỳ cô cũng khất vô thời hạn.
14 Chương 15 Dạo gần đây công việc của Triệu Thiên Minh rất thuận buồm xuôi gió. Bây giờ, mỗi khi anh bước vào tập đoàn, người ta đều nhìn anh bằng ánh mắt kính sợ.
15 Chương 16 Lúc Dương Mẫn trở về hai tay lỉnh kỉnh bao nhiêu là thứ. Cô vội vào phòng đặt mấy hết mấy thứ lỉnh kỉnh này lên bàn. Ngọc Hải vẫn còn ngủ mê man, Dương Mẫn khẽ kéo chăn đắp lại cho cô rồi khui hộp sữa.
16 Chương 17 Tại sao cô không thể cư xử như một bà chị dâu bình thường? Dương Mẫn chợt nhận ra cô đã hi sinh mối quan hệ giữa họ để gìn giữ cái gia đình mà cô không dám chắc là nó có tồn tại hay không.
17 Chương 18 Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. - Con người của em rất hèn, không hiểu tại sao bây giờ em mới nhận ra điều đó. - Em luôn chạy trốn mọi thứ vì em rất sợ, rất sợ phải đối mặt với mọi thứ.
18 Chương 19 Hai người nép vào nhau dưới một chiếc dù rẽ vào một con hẻm nhỏ. Quán chuối chiên chật chội ướt át đầy người chen chúc. - Ối, sao mà đông thế này? – Dương Mẫn nhăn nhó.
19 Chương 20 Một thời gian sau, Dương Mẫn dần quen với nhịp độ của cuộc sống, cô lẳng lặng hòa mình vào nhịp sống, thế nhưng có cái gì đó trong cô chết theo ngày hôm ấy.
20 Chương 21 Bạch Khiết vò vò khăn tắm lên mái tóc, cô vẫn thích cái mùi thơm nhè nhẹ của sữa đào. Cô nhẹ nhàng vòng ra sau lưng Vương Lâm và ôm lấy anh.
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 13