41 Sở Ngự Tây vứt điếu thuốc lá, xoẹt một tiếng đốt một điếu khác, màu đỏ sậm giống như hỏa tinh, khói lượn lờ nhẹ bay lên, giống như sương mù dày đặt mơ hồ không rõ, sương mù phía sau, cô mặc váy lông đơn giản, tóc rũ xuống, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể nghe rõ ràng tiếng đàn của cô.
42 Hàn Thành, trong nhà hàng Tây ánh đèn nhẹ nhàng, Niệm Niệm cầm khăn giấy lau cái miệng nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Mẹ, chú, con no rồi ạ. "Thương Đồng nhận lấy khăn giấy, thấy trên mặt cô bé còn dính tương, thay cô bé kiên nhẫn lau đi, thấy đã lau sạch mới hôn lên trán cô bé một cái, mang cô bé ôm vào trong ngực, đặt nĩa xuống chuyển hướng sang đối diện với Nhiễm Đông Khải: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài.
43 Tầng trên cùng cao ốc Sở thị, văn phòng tổng giám đốc. "Uông Trạch, đã có kết quả sao?"Sở Ngự Tây kéo cà vạt xuống dưới, nhìn đồng hồ một chút, đã hai giờ rưỡi chiều.
44 Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: "Anh, xin anh đừng ngắt máy, em có việc muốn nói với anh. "Sở Ngự Tây cầm điện thoại, không mở miệng nữa, dù trong mắt anh đã phun ra lửa, nhưng vẫn miễn cưỡng không ngắt điện thoại.
45 Ánh mặt trời mùa thu chói mắt, cô bước ra khỏi viện bảo tàng, đi qua cửa gỗ có hình thanh kiếm, thông với đường xá nội thành, không phải là mùa thịnh vượng, xe qua lại rất ít, hai hàng lá cây bạch dương ào ạc rơi xuống đường, một trận gió thoáng qua, cuốn theo lá cây bay dưới chân cô.
46 Lần đầu tiên Thương Đồng thấy anh khổ sở như vậy, không khỏi có chút bất an : "Nhiễm tổng, thật xin lỗi, tôi không nên hỏi. "Nhiễm Đông Khải quay đầu, lại nhìn cô cười nhạt: "không sao, nếu bây giờ không thể huỷ hôn, kết quả xấu hơn nữa, cũng chỉ là hai người bị phá huỷ, hai gia đình mà thôi, rất nhiều người không phải là không yêu cũng có thể sống cả đời sao?""không nên!" Sắc mặt Thương Đồng chuyển sang màu trắng: "Nếu không thương, thì không nên ở chung một chỗ, lỡ như tương lai có con, sẽ làm hỏng cuộc sống của đứa bé.
47 Thân người Sở Ngự Tây đã ép đến, mang cô giam cầm ở cánh cửa, bàn tay anh bắt lấy cổ Thương Đồng, trong mắt ngưng tụ tối tăm. Cổ họng Thương Đồng bị chặn, nhịp tim giống như đánh trống, anh xem ra so ra còn doạ người hơn gấp mấy lần, cho dù anh không nói một lời, cô cũng có thể cảm giác được nơi lồng ngực anh mãnh liệt lên xuống.
48 Sở Ngự Tây đưa tay, đón lấy Niệm Niệm từ trong ngực vệ sĩ, thân thể cô bé ấm áp mềm mại dán vào trước ngực anh, trong mắt anh thoáng qua chút u ám, giọng lạnh xuống: "Thương Đồng, tôi đã cho em cơ hội, tiếc là kiên nhẫn của tôi có hạn.
49 Anh tại sao lại mang cô đến đây?Đêm mưa năm năm trước, anh đã ở đây ôm cả người cô, nếu không phải bởi vì cô sợ muốn chết, anh mới bỏ dở nửa chừng, cho dù không có làm tiếp nữa, nhưng mà đêm hôm đó, cũng là hồi ức khó quên nhất của cô, cô bị anh ôm thật chặt, cảm giác ấm áp được săn sóc trước đây chưa từng có.
50 Thương Đồng bị câu hỏi của anh, làm tay chân cô luống cuống, cổ họng cũng căng lên. "Bởi vì con bé là con gái của Nhiễm Đông Khải?" trên mặt Sở Ngự Tây mang theo nụ cười, trong mắt lại vô cùng sắc bén: "Có phải hay không?"Cổ Thương Đồng cứng đờ, cô không biết nên gật đầu hay lắc đầu, nhìn khuôn mặt Sở Ngự Tây vừa quen thuộc lại xa lạ kia, cô bỗng dưng nghĩ đến buổi tối năm năm trước đó, anh chính là dùng vẻ mặt này mang cô áp đảo ở trên giường, trong miệng nhả ra mùi rượu nồng nặc, dùng giọng chất vấn nói với cô: "Đồng Đồng, em đang gạt anh có phải hay không?"cô nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh, hiện tại cũng thế.
51 Niệm Niệm trong lúc ngủ mơ, vẫn mang theo vài phần bất an như cũ, vô thức dựa sát về phía cô, tay nhỏ nhắn nắm vạt áo của cô, cả thân thể đều ghé qua.
52 "Em đúng là lòng tham không đáy. . . " Nhiễm Đông Khải khẽ mỉm cười, bàn tay dừng ở eo cô, đột nhiên kéo về phía mình, biến bị động thành chủ động, mang cô đè ở trên giường lớn màu đen, chiếc váy dài màu đỏ của người phụ nữ xốc xếch lỏng lẻo, rượu đỏ ở ngực toả ra mùi thơm, đùi trắng như tuyết quấn lấy eo của anh, Nhiễm Đông Khải đưa ra một tay, gỡ bỏ dây nịt ở eo mình, lại đụng phải bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ, cô đang ra sức thay anh cởi bỏ, anh cười nhạt một tiếng, mặc cho cô chủ động, mà mình thì lột dây đai ở vai cô ra, hôn mút làn da mượt mà bị rượu thấm nhuộm kia.
53 Tay Nhiễm Đông Khải đang mang dây nịt hơi dừng lại, lập tức khôi phục bình thường, anh nhìn về phía Lận Khả Hân, nhẹ giọng nói: "Khả Hân, tôi không có nói em phải chờ đợi, nếu.
54 Sắc mặt Sở Ngự Tây càng trở nên khó coi, anh lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, tôi đã sử dụng qua cái giày rách đó, anh bằng lòng nhặt lại thì tuỳ anh. ""Đồng Đồng trong sạch.
55 Trong quán rượu, Mạch Tử Long khoác tay lên vai Sở Ngự Tây, nâng lên một ly rượu cười nói: "Sao Sở đại thiếu gia lại có thời rảnh rỗi đến tìm em đây?"Sở Ngự Tây nhíu mày, chán ghét nhìn móng vuốt sói lang đang khoác lên vai mình, lạnh lùng nói: "Lấy ra.
56 "Uông Trạch, đón Mạc tiểu thư chưa?"Sau khi nghe bên kia trả lời, Sở Ngự Tây nhàn nhạt đáp: "Tốt, đưa Mạc tiểu thư đến khách sạn Sở Thiên, tôi sẽ đến ngay.
57 Bên ngoài biệt thự, Sở Ngự Tây không đợi vệ sĩ ra nghênh đón, nhanh chóng đi thẳng vào biệt thự, chỉ thấy Thương Đồng ôm Niệm Niệm, chân trần đứng ở cửa phòng, muốn xông ra.
58 Thương Đồng yêu thương mang cô bé ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé, dịu dàng nói: "Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm đừng sợ, lát nữa bác sĩ sẽ làm cho Niệm Niệm khỏe lại.
59 Lận Khả Hân cười nhạt, cô xem bệnh cho Niệm Niệm ở trên giường, sau đó cô quay lại nhìn Thương Đồng: "Kết quả xét nghiệm máu tạm thời không có vấn đề gì, trẻ em bị cảm nên phát sốt vốn rất thường gặp, không cần lo lắng quá.
60 "Nhiễm tổng. . . " Tay của anh quá lớn, khiến cô không tránh thoát được, lúc ba người bọn họ vừa ra đến cửa, thang máy bên kia mở ra, trên tay Sở Ngự Tây xách túi đồ xuất hiện, mà ở cuối hành lang, còn có Lận Khả Hân đứng ở góc tối.