21 "Sở Ngự Tây, anh cho rằng anh là ai, ô. . . " cô còn chưa nói xong, Sở Ngự Tây đột nhiên cắn một cái vào cổ cô, lưỡi nóng hừng hực giống như Vampire, mà cắn xuống.
22 Tay ôm cô bất ngờ buông ra, hoá ra là điện thoại của Sở Ngự Tây. cô thừa dịp anh nghe điện thoại mà trốn thoát, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài. Thương Đồng vừa chạy vừa lau nước mắt, còn chưa đến đại sảnh, suýt nữa đụng phải Lý Lộ, Lý Lộ nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, giọng gấp gáp nói: "Thương Đồng, cô chạy đi đâu, nhanh đến đại sảnh, thị trưởng đã đến, hiện tại Trần Diểu đang thay cô nói lời mở đầu, mặt quán trưởng rất khó coi.
23 "Các vị lãnh đạo, quý khách, giảng giải đến đây là kết thúc. Hàn Thành trước kia là kinh đô của nhà Kim, khách sạn Chi Đông giáp với cố đô Tây Viên, phía tây nam của khách sạn có đến 200 thước là nơi khai quốc của hoàng đế Hoàn Nhan A Cốt Đả Lăng thời Kim, ở đây chuẩn yếu phơi bày lịch sử thời Kim, đồ vật văn hóa chữ Nhật, nói lên Hàn Thành có giá trị lịch sử đặc biệt, Hàn Thành hoan nghênh các quý khách đến, cùng nhân dân Hàn Thành đẩy mạnh phát triển nơi này.
24 "không bằng cùng nhau đi. "Thương Đồng ngẩng đầu lên, thấy Sở Ngự Tây đứng trên bậc thang, ánh mắt như có như không rơi trên người cô, lại chuyển hướng về phía hai vị lãnh đạo thành phố kia, lộ ra ý cười.
25 Thương Đồng sững sờ một chút, cô vừa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là nhà trẻ của Niệm Niệm, từ viện bảo tàng đến nội thành, chỉ cần khoảng mười phút, nhà trẻ không nằm trên đường thẳng, cần rẽ qua vài cua quẹo, mới có thể tìm được, cô bất quá vừa nói một lần, chính mình cũng biết chưa nói rõ ràng, anh lại có thể tìm được chính xác như vậy.
26 "Buổi trưa vẫn còn tốt, khoảng hai giờ chiều, cảm giác con bé rất ủ rũ, đến ba giờ, con bé không chịu ăn, nằm ngủ trên bàn nhỏ, chúng tôi vừa sờ trán con bé, hình như lên cơn sốt, vội vàng gọi điện thoại cho cô, ai ngờ điện thoại không thông, lấy nhiệt kế, con bé sốt đến ba mươi chín độ tám, chúng tôi không dám chần chừ, cô giáo Lí xin nghỉ, mang Niệm Niệm đến bệnh viện nhân dân.
27 Thương Đồng dù cho sốt ruột, lại như cũ không quên nhắc nhở: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài đưa tôi đến bệnh viện, ngài bên kia còn có việc, nhanh đi đi. ""Ừ, tốt.
28 Nhiễm Đông Khải nhìn thấy trong mắt La Hằng Viễn có tơ nước mắt, chìa khóa trong tay có chút lạc tay, anh chậm rãi đẩy trở về: "La thư ký, vậy thì anh tự mình đưa cho cô ấy đi.
29 Nhiễm Đông Khải mở lòng bàn tay ra, bên trong nắm chìa khóa của La Hằng Viễn, Sở Ngự Tây trong nháy mắt muốn cướp đi, anh nhanh chóng khép tay lại, mang chìa khóa cầm chắc trong tay.
30 Anh rõ ràng đang đối diện với cô, đôi con ngươi tối tăm rơi vào Niệm Niệm cô đang cõng trên người. Chỉ cần cô bước vào cửa, sẽ phải đối mặt với anh. cô nhắm mắt cõng con gái vào cửa, nhỏ giọng nói: "Chờ tôi mang con vào phòng.
31 Ngoài cửa là một giọng trầm thấp từ tính vang lên: "Là tôi, Nhiễm Đông Khải. "Quả đấm của Sở Ngự Tây chậm rãi siết chặt, anh chăm chú nhìn Thương Đồng, môi lộ ra một chút u ám không rõ cười khẩy.
32 "Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng!""Tôi. . . " Thương Đồng không trả lời được, cổ tay bứt rứt đau, nhưng cô cũng không giãy giụa, tóc đã rơi rớt. Nhiễm Đông Khải ở một bên "Ba" một tiếng, mở bật lửa, hít sâu một hơi khói, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngự Tây, anh thô bạo quá.
33 Sở Ngự Tây hít sâu một hơi, con ngươi có chút đông lại, cuối cùng dừng lại trên người Thương Đồng, cô nghiêng mặt, một nửa tựa vào ngực Nhiễm Đông Khải, anh đã từng rối rắm, thậm chí năm năm đều chưa từng để xuống cô gái này, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn anh một cái, quả đấm của anh chậm rãi siết chặt, cười lạnh nói: "Nhiễm Đông Khải, cái giày rách này anh cũng nguyện ý nhặt, tuỳ anh.
34 cô cho là cô sẽ ở cùng Sở Ngự Tây lâu dài, đêm hôm đó đồng ý lời cầu hôn của anh, cô nói với anh thân thế của mình, cô nhớ rõ ràng, sau khi cô nói xong, Sở Ngự Tây mang cô kéo vào ngực, dùng bờ vai rắn chắc mạnh mẽ tiếp cho cô sức lực ấm áp, dùng giọng dịu dàng nói với cô: "Đồng Đồng, sau này anh sẽ chăm sóc em, cả đời.
35 Bên kia điện thoại dường như hơi dè dặt, áp chế giọng điệu, nhỏ nhẹ dịu dàng lên tiếng: "Anh. . . "Lông mày Sở Ngự Tây chùng xuống, giọng lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại ôn hoà: "Có chuyện gì?"Sở Vân Hề dường như đối với khuôn mặt lạnh lùng của anh đã tập thành thói quen, chỉ là có chút thiếu tự nhiên mở miệng nói: "Anh, em nghe cha nói, anh đang ở Hàn Thành?"Sở Ngự Tây "Ừ" một tiếng, tiếp tục nghe cô nói tiếp.
36 Mỗi lần hỏi đến, kết quả đều giống nhau. Lòng Thương Đồng lúc này có chút thắt chặt, cô ngắm nhìn Niệm Niệm chơi đùa, đó là con gái của cô, cô yêu con, tuyệt đối sẽ không rời khỏi con.
37 Rối rắm, giống như một sợi dây níu căng lòng cô. "Mẹ, chúng ta đi ăn ở đâu ạ?" Niệm Niệm mềm mại dựa vào ngực cô, ánh mắt đen tròn như quả nho ngửa lên nhìn cô chằm chằm.
38 Nhiễm Đông Khải nhìn đứa bé một chút, lông mày hơi cau lại, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Nếu không, tôi giúp cô. "Thương Đồng sững sờ một chút, lúng túng cười: "không cần, gần đến rồi.
39 cô bé vừa muốn nói chính là chú ôm cô bé đi tìm mẹ, còn chưa mở miệng, đã bị Thương Đồng cắt ngang. "Nhiễm tổng, cuộc cạnh tranh còn phải chờ đến hai tuần sao?" Ánh mắt cô dừng lại sau lưng người đàn ông ngồi phía trước, tâm tư rối loạn.
40 Bài kia vốn cũng không phải là khúc dương cầm. Bất quá đó chỉ là một bài thơ được yêu thích sửa đổi thành ca khúc, người phụ nữ trong trí nhớ ngồi cạnh Piano kia, giống như một khách lạ lén xông vào nhà người ta, tay chân rối loạn, sau khi cách quãng đàn xong, còn thở một hơi thật dài, giống như đã hoàn chỉnh nhiệm vụ gian khổ, thấy anh đẩy cửa đi vào, sẽ thấp thỏm hỏi: "Ngự Tây, có phải mẹ đàn không được khá hay không?"Bất quá lúc ấy anh chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày đều nghe bài hát kia lặp lại đầy rẫy tạp âm, không nhịn được đáp: "Bài hát này thật khó nghe.