1 . - Anh nói gì? Em có nghe nhầm không? Anh sẽ kết hôn và người đó không phải em? - Kiều Phương, anh xin lỗi! Em cũng biết là anh yêu em mà, vì mẹ nên anh mới phải cưới cô ấy chứ anh có yêu thương gì cô ta đâu, mặt mũi như thế nào anh còn không biết nữa là.
2 bé gặp khó khăn, chúng ta không thể đứng nhìn, nếu chỉ vì vấn đề tiền bạc thì mẹ không cần nhờ đến con nhưng phải dựa vào thế lực nhà ta thì gia đình con bé mới có thể sống yên, giờ bố con bé không còn nữa nhưng món nợ thì vẫn còn, mẹ nghe nói là có liên quan đến bọn giang hồ nào đó.
3 - Kiều Phương: Người mẫu nổi tiếng, là người yêu của anh. - Vũ Duy: Tổng giám đốc công ty thời thang style, là bạn thân của Thanh Lâm. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 7:00 am - nhà hàng Now (bịa à nha! Đôi nào định tổ chức đám cưới ở đây thì hỏi tác giả nhớ) Hôm nay là ngày cưới của nhỏ và anh, từ khi bước chân vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nhỏ, các quý ông của chúng ta phải nói là nước mũi nước miếng thi nhau chảy ào ào như thác lũ còn các quý bà thì: "chẹp chẹp, ước gì mình được như cô ấy" (miêu tả hơi quá vì biện pháp nhân hoá.
4 - Vâng, thưa quý vị để đáp lại tấm lòng của mọi người, Vợ CHỒNG chúng tôi xin được hát 1 bài. Nhỏ cố nhấn mạnh từ " vợ chồng" để chọc tức anh đây mà, nhìn sang phía anh, nhỏ nở 1 nụ cười tinh nghịch: anh đánh gitar bài pretty boy được chứ? Đừng nói tổng giám đốc H&P mà không biết chơi gitar nhé? - Ai nói tôi không biết, nhìn đây! "Phù!!! May mà mình biết bài này, không là bị con nhỏ chơi khăm rồi" anh nghĩ rồi quay sang nhận chiếc gitar từ tay nhạc công, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh khẽ gảy đoạn dạo đầu của bài hát.
5 - rầm! Á! Bịch! Hự. . . Hàng loạt âm thanh vui nhộn vang lên. ui da! Sao người ta lại để Pho tượng ở giữa đường thế này hả trời! Đau chết con rồi. Huhu.
6 - Kiều Phương, em say rồi! Sợ có chuyện không hay sảy ra anh bèn nói. Quay sang nói tiếp với Vũ Duy : " mày giúp tao đưa Kiều Phương về nhé! Cô ấy say rồi" Vũ Duy đành ậm ừ đồng ý nhưng liếc nhìn sang nhỏ với ánh mắt đầy luyến tiếc.
7 Sau khi tắm xong nhỏ bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. - Anh có chuyện gì muốn nói với tui à? Nhỏ hồi hộp không biết anh ta có chuyện gì muốn nói mà trông mặt có vẻ nghiêm túc vậy.
8 - Sớm gì nữa con, con đang làm gì thế? Bà vui vẻ đáp. - Dạ! Con đang nấu bữa sáng. Mẹ ngồi đợi con lát nhé! Nói xong nhỏ tung tăng chạy vào bếp. Bà Mai Hàn mỉm cười hạnh phúc, có cô con dâu hiếu thảo, đảm đang như thế thì còn gì bằng.
9 Anh cũng vòng tay qua ôm nhỏ vào lòng an ủi: - không sao rồi, lần sau không được phép ra ngoài khi không có tôi đi bên cạnh nghe không? - dạ. Hức.
10 *siêu Thị BigStar* Hiện tại, 2 mẹ con nhỏ đang trên tầng 9, nói là đi chợ cho vui nhưng thật ra là đi siêu thị ( bệnh nhà giàu, chẹp, chẹp mình thì nghèo thúi ruột đây) tung tăng mua đồ cùng mẹ, nhỏ vui lắm, lần đầu được vào siêu thị lớn như thế này cơ mà, mỗi lần đi ngang qua nhỏ chỉ dám đứng nhìn từ ngoài thôi chứ quy mô, cơ cấu bên trong thế nào làm sao nhỏ biết được, đang định với lấy hộp sữa trên bậc cao nhất, vì điều kiện về chiều cao không cho phép nên nhỏ phải khiễng chân lên.
11 - Sao không vào nhà chơi, lát hẵng về con? Bà Mai Hàn giờ mới lên tiếng. - Đúng đó anh, rồi ăn cơm với gia đình em luôn, nhỏ tiếp lời. - Thôi, cháu cám ơn, để khi khác nha bác, giờ cháu đang có việc phải đi luôn ngay đây ạ, Cháu xin phép! Vũ Duy lịch sự đáp rồi quay sang nói với nhỏ: anh về nha! - vâng, cám ơn anh vì đã đưa 2 mẹ con em về nhé! Nhỏ nói vọng theo khi Vũ Duy đã yên vị ngồi trên xe.
12 Tắm xong, xuống đến nơi đã thấy đầy ắp thức ăn đặt trên bàn, khẽ nhíu mày anh nói với mẹ mình: - Sao mẹ chuẩn bị nhiều chi cho cực vậy? - Có gì đâu con, toàn là Tiểu Quân làm đó chứ, mẹ chỉ phụ giúp con bé tí thôi.
13 - - - - - *- - - *- - - - Cuộc sống vẫn thế tiếp diễn, đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày bà Mai Hàn sang nhật, nhỏ và anh tuy là sống chung nhà, nằm cùng phòng nhưng rất ít có thời gian nói chuyện, hằng ngày anh đã phải đi từ sáng sớm và tối khuya mịt mới về nhưng như thế nhỏ lại cảm thấy dễ chịu hơn, vì có đối mặt với anh nhỏ cũng chẳng biết nói gì, còn anh thì vẫn coi nhỏ như là cái kim trong mắt.
14 - Mình. . . mình tự về được rồi, nhỏ lý nhí đáp. - Thôi lên đi nào, liếc nhìn đồng hồ, cậu nói tiếp: cũng muộn rồi đấy. Nhỏ hết cách, đành ỉu xìu ngồi lên xe, đọc địa chỉ nhà cho Gia Hoàng đưa về.
15 Người con gái đứng trước mặt anh đây, đã có lúc anh nghĩ rằng cô ấy trong sáng, thuần khiết, nhưng thật sư hôm nay những suy nghĩ đó đã hoàn toàn sụp đổ trong anh.
16 thấy mình có lỗi, trong lòng với bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp anh cũng chẳng biết đó là gì. không thấy nhỏ về nhà anh cũng lo lắng lắm chứ nhưng vì lòng tự cao của mình anh không cho phép nó biểu hiện ra ngoài.
17 Cùng lúc đó anh tiến lại, nhỏ chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo tay đi, Gia Hoàng cũng không kém, vội kéo tay kia lại: - Anh làm gì vậy? - Bỏ tay ra_anh quát.
18 - Mình định đi mua ít đồ à. - Thế sao? Cần người xách đồ không? Tớ làm từ thiện. Cậu tươi cười nhìn nhỏ. - Tất nhiên rồi, tại sao không, hìhì. Nhỏ dẫn cậu đến 1 shop thời trang lớn gần đó, ngạc nhiên khi nhỏ dẫn mình vào quầy dành cho nam, cậu hỏi: - Không phải mua đồ cho cậu à? - Không, mình định mua 1 cái áo sơ mi tặng người ta mà không biết nên chọn cái nào, cậu giúp mình nhé! Ở đây nhiều mẫu mã đẹp quá! - Ừ, ngậm ngừng đáp, thấy nhỏ vui vẻ như vậy cậu cũng không nỡ hỏi gì thêm, đầu óc có phải thuộc dạng thiểu não đâu mà cậu lại không biết người nhỏ muốn tặng là ai, nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy buồn từ khi biết được sự thật về cuộc hôn nhân của nhỏ cậu vẫn luôn âm thầm quan sát và hi vọng rằng 1 ngày nào đó nhỏ sẽ hiểu được tấm lòng và cho cậu 1 cơ hội mà sao nhỏ vô tâm quá.
19 - Nãy anh nghĩ đi đâu mà em nói anh không nghe vậy? - Không có gì đâu, anh đang lo về mấy dự án ở công ty thôi. Chẳng hiểu vì sao anh lại nói dối, là nói dối Kiều Phương hay nói dối lòng mình chính anh cũng không biết, chỉ biết rằng nhìn nhỏ đi cùng người đàn ông khác là anh thấy khó chịu và giận nhỏ ghê gớm.
20 - Thôi, tôi biết hết rồi, cô không cần phải nói gì thêm đâu, đừng để tôi nhìn thấy cảnh này 1 lần nữa, không là. . . cô biết rồi đó, đụng vào người tôi yêu cô không yên với tôi, cô nên biết thân biết phận của mình thì hơn.