1 Ánh trời chiều đỏ rực nơi chân trời, một buổi hoàng hôn nữa lại buông xuống. Đèn hoa rực rỡ sáng lên khắp các đường phố của trấn Bạch Vân, bốn chiếc đèn lồng màu đỏ đề chữ “Mạc” treo trước cửa khách sạn Vân Long cũng sáng lên.
2 Mạc Thất Nương nhìn đến ngây cả người, lại thấy ánh mắt của nam nhân kia bỗng nhiên hướng về phía nàng, lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng cong lên lộ ra chút ít ý tứ trêu chọc trong đó.
3 Khách sạn Vân Long mới rồi trải qua một trận nhốn nháo, khách nhân hiển nhiên cũng thức thời mà đi sạch trơn, nhưng Sở Khanh Vũ kia vẫn không có ý rời đi, một mực rót rượu ngồi nhấm nháp một mình, dáng vẻ ung dung tự tại.
4 Lại qua mấy ngày. . . Trung thuSáng sớm hôm nay, trong đại sảnh của khách sạn Vân Long đã chật ních người, già trẻ gái trai không khỏi dài cổ mà nhìn chăm chăm vào tấm mành cửa che trước nhà bếp, giống như có thể có một con thỏ nạm vàng sẽ nhảy từ bên trong ra vậy.
5 “Khó được đêm Trung thu, trăng lẫn người đoàn viên, vì sao Thất Nương thoạt nhìn lại giống như đang có tâm sự gì vậy?”Một thanh âm từ xa vọng vào tai Thất Nương, chiếc mặt nạ vừa được tháo xuống lại nhanh chóng đeo lên.
6 Chờ đến khi Mạc Thất Nương thức giấc thì đã là trưa ngày hôm sau. Nàng không nhớ rõ hôm qua đã ngủ lúc nào, lúc nào thì được Sở Khanh Vũ đưa về. Nghĩ đến Sở Khanh Vũ, trong lòng nàng chợt có cảm giác khác lạ, tại sao đêm qua dường như nàng nghe thấy giọng nói của Kỷ Hình Phong? Hắn gọi nàng là “nha đầu”, giống như trước đây mỗi lần bọn họ ở cạnh nhau vậy, dịu dàng pha lẫn chút cưng chiều, vẫn cứ tan vào trong tim nàng.
7 “Bà chủ?” Xú Đậu Hũ cầm khăn lau, nhìn Mạc Thất Nương từ trên xuống dưới, vùng giữa hai đầu lông mày cũng sắp nhăn thành một miếng đậu phụ khô luôn rồi.
8 Nụ hôn kia thực nhiễu loạn tâm tư của Thất Nương, đêm đó nàng không tài nào ngủ ngon được, sáng hôm sau hai mắt thâm đen khiến nàng băn khoăn, không biết có nên ra khỏi phòng không đây.
9 Đêm khuya tĩnh lặng. Một bóng đen xuất hiện, cẩn thận mở cửa, sau đó rón rén đi xuống cầu thang. Tuy bóng đêm đen như mực nhưng từng bước di chuyển của người này lại rất chuẩn xác, trừ những âm thanh “lách cách” rất nhỏ phát ra lúc ở trên cầu thang ra thì ngay cả một cái bàn cũng không hề đụng phải.
10 Song, Mạc Thất Nương đã lầm. Sở Khanh Vũ hoàn toàn không có ý muốn ra đi, y vẫn ở đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày vẫn có đủ loại nữ nhân đến để được thấy bóng hình của Sở đại bộ đầu.
11 Ngày hôm sau, Mạc Thất Nương không bước ra khỏi phòng. Ngày thứ ba, Mạc Thất Nương vẫn không bước ra khỏi phòng. Ngày thứ tư. Cửa phòng nàng vẫn đóng chặt như cũ…Sở Khanh Vũ luôn ngồi ở nơi đó, không hề rời mắt khỏi cầu thang, không thấy cô gái ngồi đợi trên bậc cửa đâu, bản thân y lại biến thành một kẻ si tình, si ngốc nhìn cầu thang.
12 “Thất Nương!” Y lớn tiếng gọi rồi vội vã chạy đến bên cạnh Thất Nương. “Sao vậy?” Thất Nương quay lại, mỉm cười nhìn Sở Khanh Vũ, hạnh phúc không ngừng tuôn trào từ đáy mắt, nhưng trong mắt Sở Khanh Vũ lại có cảm nhận khác.
13 Một năm sau. Trừ tịch(Giao thừa)Khách sạn Vân LongMột người, hai người, ba người…Mạc Thất Nương ngồi trên bậc cửa phía trước khách sạn Vân Long, giống như những lần trước đây, ánh mắt xa xăm trải dài về phía cuối con đường, trên khuôn mặt thanh tú mang theo vài phần men say.
14 Sở Tiểu BắcTên con là Sở Tiểu Bắc, trước kia con thường hỏi mẹ con, vì sao lại đặt tên con như vậy. Mẹ con nói với con là vì mẹ cảm thấy cái tên này rất thuận miệng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15