1 [Tôi cùng Cẩn Du có lẽ đã yêu từ thời điểm tôi còn nhỏ, tự nhận là dãi nắng dầm mưa mới có thể quang minh chính đại cùng anh ở một chỗ nào ngờ đâu cùng lúc ấy lại nảy ra một con đường rẽ, hơn nữa con đường rẽ này để vượt qua kỳ thật có điểm bất đắc dĩ.
2 [Con gái không phải bởi vì xinh đẹp mà đáng yêu, mà là bởi đáng yêu nên xinh đẹp, Tần Triều Ca, hy vọng chúng ta có duyên, sau này còn có thể gặp lại.
3 Cẩn du đưa tôi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, dọc theo đường đi tôi không ngừng nhắc nhở anh rằng tầng cao nhất đã bị khóa rồi, chúng ta căn bản là không thể đi lên.
4 Ở cùng với nam sinh cho nên khu ký túc của nữ sinh trung học Z chính là nơi ồn ào náo nhiệt nhất trường. Loại náo nhiệt này càng về sau khi giờ tự học kết thúc càng được thể hiện đầy đủ, tóm lại là có rất nhiều sự kiện truyền kỳ xảy ra.
5 “Này…” Tôi vò đầu nhìn về phía Cẩn Du. Cẩn Du lại gần nắm tay tôi rồi nói: “Trong nhà Hạ Ngang có mấy bảo bối rất hay ho, để tớ đưa cậu đi xem. ” Cứ như vậy, tôi bị Cẩn Du kéo đi xem bảo bối nhà Hạ Ngang.
6 Chân trái của tôi bị rắn cắn một cái, tuy không phải rắn độc nhưng cũng sưng to lên. Cẩn Du đối với việc tôi bị rắn cắn thì cực kỳ áy náy, anh nhờ người mang mấy giỏ hoa quả đến phòng của tôi.
7 Trong lần thi trung khảo vào trường cao đẳng, tôi đứng thứ 25 trong khoa văn trung học Z. Chủ nhiệm lớp nói với tôi, nếu tôi có thể duy trì thành tích này khi thi vào trường đại học thì khả năng đỗ đại học Z là không có vấn đề.
8 Tần Bạch Liên thuê một căn phòng cũ ở nơi này, một căn nhà riêng hai tầng độc lập, phòng ở đã tu sửa rất nhiều lần, tuy trên mặt tường loang lổ dấu vết của năm tháng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sạch sẽ thoải mái của căn nhà.
9 Ngồi trên xe cảnh sát hơn hai ngày tôi mới về tới thành phố Z. Trước đó, có nằm mơ tôi cũng hy vọng mình có thể trở về thành phố Z, nhưng trong vô vàn dự đoán của tôi cũng không hề có cách trở về như bây giờ.
10 Tống Lê Minh đưa tôi đến một nhà hàng, khung cảnh nơi này vô cùng thanh nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Tôi quy củ ngồi đối diện ông, tùy ý để ông nhìn tôi từ trên xuống dưới.
11 Cẩn Du đã trở lại, nhìn ngôi nhà đối diện ánh lên ngọn đèn màu xanh nhạt, tôi cảm thấy trái tim mình run lên, giống như có một dòng máu chảy một đường từ lòng bàn chân chảy ngược lên trên, sau đó vọt thẳng vào tim, vòng quanh trái phải trái tim rồi lại lặp lại quá trình đó…Rõ ràng máu trong người tuần hoàn thẳng đường như thế, trôi chảy như thế nhưng đầu óc tôi lại như thiếu đưỡng khí.
12 Tôi còn tưởng, nếu ngày nào đó tôi với Cẩn Du gặp lại nhau, nhất định phải chọn một buổi chiều nắng đẹp, hai chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc ghế dài, sau đó tôi cẩn thận kể lại chuyện xảy ra trong một năm vừa rồi cho anh, có sung sướng, có đau khổ, còn có rất nhiều nhung nhớ.
13 Có lần ở lớp học dạy ngôn ngữ ở Pháp, thầy giáo hỏi chúng tôi một vấn đề, cuộc đời của mỗi người đều sẽ trải qua những vực sâu, sau đó ông hỏi chúng tôi những vực sâu đó của chúng tôi là gì.
14 Tuy bị thương gân cốt và xương sườn nhưng tôi lại cảm thấy tai nạn xe cộ lần này của mình là trong họa được phúc. Đầu tiên là phóng viên báo thành phố Z đến tìm tôi, anh ta bảo gần đây đang có chiến dịch tuyên truyền cho hoạt động thu dưỡng chó lang thang mà hình tượng của tôi lại hết sức phù hợp làm người phát ngôn cho hoạt động của họ lần này.
15 “cả hai cũng ngồi ở đây à, trùng hợp quá, Cẩn Du. ” Tôi đặt con gấu bông vào khoảng trống ở giữa, sau đó quay đầu đon đả chào đón. Tôi không biết vì sao mình lại chào hỏi với Cẩn Du, tựa như vì sao mỗi buổi tối đều phải kéo rèm cửa số ra nhìn anh với Hà Tiểu Cảnh khi nào thì tắt đèn vậy.
16 Toàn bộ cuộc đấu súng chỉ diễn ra trong vòng 3 phút mà tôi đã cảm thấy lâu như nửa thế kỷ vậy, lúc tôi còn đang mất hồn chợt nghe có người dùng tiếng Pháp hô lên: “Rút lui, cảnh sát tới!”Ba bốn bóng đen nhảy ra ngoài qua ô cửa sổ, sau đó bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng xe khởi động rời đi.
17 Hạ Ngang liếc nhìn qua sau đó nói: Thực xin lỗi. Tôi mỉm cười đáp: “Không sao. ”Có lẽ chừng hai giây sau, Hạ Ngang cầm điện thoại của tôi rồi nhập một dãy số vào: “Đây là số của tớ, có việc cứ tìm tớ.
18 Lễ Giáng sinh hôm đó, thời tiết Paris không tốt lắm, gió lạnh rít gào, nhiệt độ dưới 00c, không khí lạnh đến nỗi khiến người ta không muốn bước ra ngoài nửa bước, hơn nữa bên ngoài còn có mưa tuyết, cả thành phố chìm trong băng giá.
19 Con dao gọt hoa quả của tôi hua lung tung về phía tên trộm, kết quả đâm trúng động mạch cổ của hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ. Bởi vậy nên cảnh sát ở đây mặc kệ hắn có tội hay không thì vẫn phải tạm cáo buộc tôi tội phòng vệ quá độ.
20 Andre trên danh nghĩa là người đại diện của công ty giải trí AC, lúc ấy sự nghiệp của cậu ta đang đứng ở dưới đáy, tuy nói là người đại diện nhưng AC cũng không coi trọng cậu ta.