21 Nhiều năm trôi qua trong lòng cô vẫn luôn có một người con trai, người con trai đó có một cái tên rất hay – Diệp Cẩn Du, một người mà lúc nào nhớ tới tên anh cô cũng sẽ mỉm cười, Cẩn Du, Cẩn Du, khẽ gọi trong miệng vừa ngọt ngào vừa du dương.
22 Cả người tựa như bị ném vào trong hầm băng, máu toàn thân như ngừng chảy, sau đó tôi cảm thấy hô hấp của mình chợt trở nên dồn dập, không khí hít vào tràn qua phổi sau đó như biến thành lưỡi dao, đâm vào lồng ngực tôi đau nhức.
23 Về nước, chuyện đầu tiên tôi làm là đến nhà giam thành tây thăm Tần Bạch Liên, khi tôi ký tên lên tờ giấy xin thăm nom ba chữ Tần Triều Ca, nam cảnh sát phụ trách đăng ký vội vàng ngẩng đầu liếc tôi một cái.
24 Sau khi đi siêu thị về, tôi mang hết trái cây và rau dưa ra phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh sau đó ngồi ôm máy tính tán chuyện trên MSN với Trần Tử Minh.
25 Chuyện xưa nhiều năm trước gián đoạn của tôi với Cẩn Du, không bởi vì kích động nhiệt tình đêm nay nổi lên mà nối liền nhưng có một số việc lại tiến triển rất tự nhiên, tựa như chúng tôi vẫn là một đôi tình nhân ân ái vậy.
26 Ra khỏi bệnh viện, trên đầu là bầu trời nhung đen, tĩnh lặng không một chút ánh sao. Bên ngoài là hai ngọn đèn chiếu sáng, kéo dài bóng của tôi và Cẩn Du trên mặt đất.
27 Trong “Cảnh và phỉ” tôi đóng vai Tiểu Mễ - bạn gái của một cảnh sát nằm vùng, trước đây Tiểu Mễ cũng là một cảnh viên trong tổ trọng án nhưng hai năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ cô đã bị sát hại.
28 Trên đường về nhà tôi mở điện thoại ra xem, trên màn hình có hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ nửa giờ trước, hẳn là Cẩn Du gọi điện tới khi tôi đang ngủ, sau đó Hạ Ngang nghe điện thoại.
29 “Đăng ký?” Cẩn Du cười một tiếng, “Triều Ca, em định đi đăng ký với ai?”Tôi ngẩn người, cúp điệp thoại, đứng thẳng người, nghĩ một lát, gióng nói hiếm khi nào nghiêm túc như lúc này: “Không biết, người đó còn chưa xuất hiện.
30 Tôi gặp Cẩn Du ở tiệc rượu do AC tổ chức, đã nhiều ngày không gặp anh, cũng không suy nghĩ gì nhiều nhưng thật ra, khi nhìn thấy người đẹp bên cạnh anh, tôi lại có chút suy nghĩ.
31 “ Chết rồi, đã chết từ ba năm trước rồi. ”“ Chết rồi…” Mắt Cẩn Du tối sầm lại, cả người tựa như rơi vào cõi mộng. Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, lâu đến mức xương cốt tôi cũng phải tê dại.
32 Dường như đã ngồi khá lâu, đầu gối của tôi tê rần, tôi nhìn Cẩn Du nói: “ Anh hỏi tôi tại sao không nói chuyện về con cho anh biết…Cẩn Du, không phải tôi không muốn nói, tôi là mẹ của con, anh là ba của con, tôi là người muốn anh biết về con của chúng ta đã được sinh ra hơn bất cứ ai.
33 Khi tôi đưa Hạ Ngang vào trong nhà, bà ngoại đang ngồi trên sô pha nghe radio. Thấy tôi trở về, bà ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Hạ Ngang bên cạnh tôi, mở miệng hỏi: “Bạch Liên, con lại về bên Lê Minh à?”Tôi mỉm cười sau đó ngẩng đầu nói với Hạ Ngang: “Đầu óc của bà ngoại tớ không còn minh mẫn lắm.
34 Thủy triều từ từ rút xuống, cảm giác bị nước biển nhấn chìm cũng dần nhẹ đi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, tay đặt trên bờ cát cũng không biết phải làm sao, mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt trong suốt lấp lánh, vừa bị sặc đầy một bụng nước biển, tôi vừa không ngừng ho khan cố gắng đứng lên.
35 Khi về nhà, nhìn thấy Cẩn Du cậu rất ngạc nhiên, cậu gọi tôi sang một bên rồi hỏi: “ Sao lại có thêm một người nữa?”Nhất thời tôi cũng không biết nói thế nào đối với vị khách không mời mà tới đang ngồi trong phòng khách này, tôi quay đầu thở dài, nói là bạn học đến đây du lịch.
36 “Triều Ca, cùng ăn cơm trưa đi. ” Hà Tiểu Cảnh nói với tôi. Tôi nâng tay nhìn đồng hồ: “Thật xin lỗi, xem chừng là không đủ thời gian. ”Hà Tiểu Cảnh mỉm cười thấu hiểu, quay đầu nhìn sang Cẩn Du sau đó cầm một tập tài liệu đi ra bên ngoài.
37 Căn phòng trống rỗng yên lặng đến đáng sợ, tôi không biết mình dẫm phải vật liệu gì mà chợt phát ra tiếng động. Tôi lùi từng bước về phía sau, sau đó lúc chân còn chưa kịp đứng vững, Cẩn Du liền tiến lên giữ lấy tôi.
38 Căn phòng trống rỗng yên lặng đến đáng sợ, tôi không biết mình dẫm phải vật liệu gì mà chợt phát ra tiếng động. Tôi lùi từng bước về phía sau, sau đó lúc chân còn chưa kịp đứng vững, Cẩn Du liền tiến lên giữ lấy tôi.
39 Tôi buông bó hoa cúc trong tay xuống, lúc này Cẩn Du cũng đứng lên. Tôi cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt cho cục cưng nhưng khóe mắt lại nhức nhối đau xót.
40 Hạ Ngang thoáng ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ là một phút thoáng qua, chốc lát sau, anh đã bắt lấy tay tôi đè tôi xuống dưới. Đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, sau đó yết hầu anh thoáng động, đang chuẩn bị cởi bỏ áo ngủ của tôi thì tôi chợt “Ái…” một tiếng.