21 Tiểu Phong sực nhớ đến nàng Bạch Cơ trên tay "Ngoạn Huyết Nhân" bèn hỏi : - Cô gái nay có đúng là Mông Diện Thần Nữ hay không phải?- Theo như mày nhận xét thì đúng hay không?Tiểu Phong nói :- Tôi.
22 Dòm chừng tên tửu bảo, Bắc Yêu nói : - Ra đường chị sẽ nói!Tiểu Phong đoán không ra chuyện chi quái dị mà Bắc Yêu đã thấy, chẳng biết hệ trọng thế nào mà mặt mày nàng khác sắc đến thế, nên ngẫm nghĩ thoáng qua, đáp liền :- Vâng! Em theo chị ngay!Trả tiền ăn uống xong hai người cặp kè ra khỏi tửu lầu, Bắc Yêu nhón gót chạy thẳng vào khu rừng xanh!Tiểu Phong biết chắc việc mà Bắc Yêu đã phát hiện có tính chất kỳ quái đặc biệt, chẳng phải tầm thường.
23 Cả hai suất thủ đồng một lúc, máu trong tim Tiểu Phong bị trào ngược lên, bụng nghĩ thầm : - "Chưởng lực quá hùng hậu tuyệt luân!"Chàng vội vã thâu kiếm nhảy lùi ra sau.
24 Bọn người vừa đến chính là chủ nhân của Địa bảo, Lãnh Diện Vong Hồn cùng với mấy chục đứa môn hạ thân tín của hắn. Bọn này toàn là hạng cao thủ thượng đỉnh cả.
25 Nói dứt câu bóng người nhoáng xoay, Tây Thần biến dạng. Tiểu Phong không khỏi nao nao trong lòng. Thập Hoa thạch thật sự có liên can đến Cây Đèn Ma chăng?Thình lình.
26 Rõ ràng giữa hai điều ấy, phải chọn lựa một điều. Chỉ vì trong lúc quá gấp rút, chàng vô tình không chú ý đến. Ánh tịch dương phủ xuống cảnh vật, những tia vàng nhạt cuối cùng.
27 Chàng lập tức nói một cách cung kính, trang nghiêm : - Cúi xin Thần vạn năng ban cho tôi sức lực để tôi bảo vệ sanh mạng của ngài, để giết chết kẻ thù của tôi.
28 Ánh kiếm chói lòa, hơi lạnh buốt xương. Nhưng khi mũi Độc Long kiếm còn độ ba tấc thì đâm sâu vào trái tim của giai nhân tuyệt sắc này bỗng nhiên việc quái gở liền xảy đến.
29 Ả nữ tỳ áo xanh Hồng Hạnh rú lên một tiếng hãi hùng thất thanh. Vì nàng phát giác lối xuất thủ của Tiểu Phong quá đỗi dị kỳ không đủ sức nào né đỡ cho kịp cả.
30 Sau khi le lưỡi, ả nữ tỳ áo xanh nói với Diện Mẫn : - Chị Mẫn à! Người này luyện được phép tà ma quái gở. Theo em nghĩ thì nên rước đại tỷ đến bắt và mới đặng, chị tính thế nào?- Đâu có đặng! Chị đã bảo chúng ta phải bắt y đem về.
31 Cảnh tượng ấy khiến người nhìn thấy đều có cảm giác như là đang đứng trước một cái gì gọi là thần bí mà cũng hết sức oai nghiêm không thể xúc phạm đến.
32 Tiểu Phong đưa bàn tay xoa hai bên gò má đỏ rần như phỏng lửa, mắt nhìn Ngoạn Thiết Nhơn mặt đầy ngấn lệ, lòng chàng ngạc nhiên không hiểu như thế nghĩa là gì! Ngoạn Thiết Nhơn thở dài một hơi não nuột, miệng bảo:- Thôi thôi! Bỏ qua tất cả! Mày có cái ngày hôm nay là nguyên nhân lúc trước ta không ngăn cản!Tiểu Phong ngẩn người, đứng yên như một pho tượng gỗ:- Ông vì sao ông đánh tôi?Ngoạn Thiết Nhơn đảo mắt ngó khắp khách ăn uống trong tửu lâu qua một vòng.
33 Lão hòa thượng tuổi ngoài bảy mươi là người đứng ngay mặt Tiểu Phong hơn hết, chậm rãi bước tới vòng tay nói: - Xin chào thí chủ!Tiểu Phong nhìn vào đám hai mươi mấy nhân vật mặc áo dài xanh gồm đủ ba hạng người trong xã hội là thầy tu, đạo sĩ, thường nhơn ấy thấy người nào cũng có hai gò thái dương cao lên chứng tỏ võ công vào thượng đẳng.
34 Sự xuất hiện bất ngờ của Tây Thần, Nam Quân cùng với hai ông già một cao, một lùn ấy làm cho bầu không khí tại chỗ đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng hơn.
35 Tây Thần cười sằng sặc: - Trái lại bọn ta không đi mà còn ở lại đây xem chơi là khác!Bóng đen nói:- Cái đó là tự bọn ngươi! Thôi cứ ở đây chờ ba giờ đồng hồ nữa rồi sẽ biết lời ta nói đáng tin hay lời dối gạt nhé?Chỉ thấy nhoáng xoay một cái, bóng đen đã biến mất.
36 Bạch Cơ cười lanh lảnh nói: - Đã như thế thì chúng ta có chuyện gì để nói với nhau?Dứt lời, nàng bước xuống khỏi giường đi thẳng ra ngoài cửa xe. Tiểu Phong gấp rút kêu lên:- Bạch muội, em hãy nghe anh cắt nghĩa đã!- Không cần.
37 Thình lình. . . Nghe tiếng cười vỡ lở của Tiểu Phong vang động không gian. Bóng mờ thấp thoáng tứ giăng, ngọn thiết trước của Thiết Trúc Thần Quân và cây thiết phiến của Thiết Phiến Vũ Sĩ rơi trật ra ngoài, chẳng trúng vào đâu.
38 Bạch Cơ vẫn kêu gọi thảm thiết: - Lão tiền bối tha cho chàng mà!Kỳ Trận Thần Quân thở dài:- Thả cọp về rừng giết hại giang hồ, bần đạo thật không dám làm việc ấy!- Lão tiền bối đã biết rõ quá khứ bất hạnh của Bạch Cơ, nỡ lòng nào.
39 Kỳ Trận Thần Quân đứng khựng người. Dường thể một chưởng ấy đánh ra không khỏi do ý định của mình. Ông ta chậm chậm đưa bàn tay lên, mắt nhìn đăm đăm vào đó, miệng nói lẩm bẩm:- Trời ơi! Cái nầy là một việc không thể có được.
40 Gió bấc thổi lai rai! Lá vàng rơi lác đác!Thẫn thờ hai bóng người đi im lặng trong khoảng đêm trường lặng lẽ giữa đường núi cheo leo. Thật là một cảnh tượng lạnh lẽo đìu hiu não người nặng bầu tâm sự.