221 Người của Mộc Hoàng, cuối cùng đã đến. Không phải linh vương, không phải linh hoàng, cấp bậc này ……Phong Vân thật không thể biết được rõ. Lam quang vẫn chớp động, khí thế vô cùng.
222 Lúc này Mộc Hoàng không mặc chiến giáp mà chỉ khoác lên người chiếc áo màu lam phỉ thúy , vạt áo rộng mở khoát lên trên người, làm lộ ra khuôn ngực như ẩn như hiện , một đầu tóc dài tùy ý thả rơi , cả người lộ ra khí chất lơ đãng , thoải mái.
223 Lời này vừa nói ra, Mộc Hoàng liền nhíu mày, có chút tức giận. Phong Vân thấy Mộc Hoàng như thế , trong lòng lo lắng, chuẩn bị ứng đối. . Nhưng không ngờ Mộc Hoàng nhanh chóng đưa tay lên trán , xoa xoa mi tâm.
224 Nếu đã thích thì cớ sao không tiến công, đem nàng biến thành người của hắn, một khắc cũng không thể chờ đợi. So với Mộc Hoàng mười bảy tuổi, suy nghĩ của hắn càng sắc bén hơn , càng có tính xâm lược hơn , một lời đã quyết thì trực tiếp hành động, bắt sống ăn thịt luôn.
225 Trong thâm tâm Phong Vân, phòng bị đối với Mộc Hoàng đã dần dần được gỡ bỏ, thực lòng nàng coi hắn là bằng hữu của mình. Đến nỗi khi nhớ lại cái ôm ấm áp kia, làm cho nàng có chút dung động.
226 Cảm tưởng như nửa ngày trôi qua, những tưởng Mộc Hoàng sẽ cười nhạo mình , nhưng mà Mộc Hoàng đột nhiên trầm giọng nói:“Ta chỉ nghe người ta nói qua, yêu không phải chỉ nói là được, mà phải làm được.
227 Mộc Hoàng sắc mặt nhất thời trầm xuống, cổ tay bắt lấy chăn gấm, nhanh chóng gói Phong Vân thành một cái bánh chưng, ngay cả đầu cũng bị bọc ở bên trong, đầu ngón chân cũng không lộ ra cái nào.
228 “Ngươi đã làm lại sao ?” Phong Vân cảm giác được châm tai có chút khác lại, lúc trước nàng làm vỡ một viên đá nhưng vẫn chưa có thời gian đi sửa chữa, không ngờ bây giờd Mộc Hoàng đã làm lại cho nàng.
229 “Đương nhiên là không giống nhau. ” Phong Vân lắc đầu. Như thế nào lại có thể giống nhau, nàng và đại tỷ mười năm nay vẫn chưa gặp lại nhau , ai biết hiện tại là bộ dáng gì, hơn nữa nàng cũng chưa yên tâm về mọi người trong gia tộc.
230 Phong Vân ngồi ở trong xe ngựa, nhìn thấy người kéo xe chính là mười hai con ma thú sư thứu , sửng sốt nhu nhu mi tâm nửa ngày, quay đầu nhìn Mộc Hoàng đang ôm chặt lấy nàng :“Ngươi còn có thể khoa trương đến thế nào nữa ?”Ma thú sư thứu là cái gì ư? Trời ơi là trời, nếu mà nó xuất hiện ở công quốc Á Sắt thì nó phải được coi là chi thần ma thú.
231 Nhưng, Phong Vân vẫn cẩn thận khép lại quyển sách. Bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy gấu áo Mộc Hoàng. Dữ tợn mỉm cười. “Ta vẫn nhớ rõ rằng ngươi mới chính là tức phụ của ta , lấy phu theo phu nghe theo lời phu quân, hẳn là ngươi phải đi theo ta mới đúng.
232 “Đế quân, có người theo dõi. ” Cuối cùng tên đầu gỗ nhất trong bọn, vô cùng xứng với cái tên Mộc Nhất của mình, cực kì nghiêm túc, kiên trì mở miệng nói.
233 Phong Vân ngồi ngay ngắn lại,sửa lại dáng lưng, tư thế ngồi. Trời đất ơi, cái tên Mộc Hoàng này là cấp bậc thượng cấp của thượng cấp sau? Còn có thể cao đến thế nào nữa đây ?Vị Lâm Thừa tướng kia vừa nghe thấy những lời Mộc Hoàng nói liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, hướng Mộc Hoàng nói:“Biết đế quân có việc tư nên đến đây , lúc này hẳn là người đang gấp rút trở về.
234 Gió nhẹ nhàng thổi, mặt hồ thoáng xao động, vô cùng nên thơ. “Đế quân, Thiên Khung chúng ta muốn xin trợ giúp của người. ” Sau khi đã đi xa một đoạn, Lâm Thừa tướng liền đè thấp thanh âm nói với Mộc Hoàng.
235 Ánh mặt trời vẫn rực rỡ soi rõ mọi vật như trước, duy chỉ có Phong Vân là không thấy. “Không gian dời đi có thần khí. ” Ngày đó Thừa tướng của Thiên Khung theo sát Mộc Hoàng đến đây, liếc mắt thấy tình huống như vậy, nhất thời biến sắc lớn tiếng nói.
236 Phong Vân vẫn không nhúc nhích , ý niệm trong đầu chợt lóe. Những người này là kẻ đối đầu với Mộc Hoàng ?Chỉ có đối đầu với Mộc Hoàng , mới biết rõ ràng hướng đi của hắn.
237 Ngày đó muốn giết nàng, hôm nay cũng lại muốn giết nàng. Tốt, tốt, muốn giết như thế, vậy thì ……Tiểu Thực, bên phải, tiểu hoàng kim, bên trái, lão nhân ở giữa lưu lại cho ta.
238 Tiểu hoàng kim khinh bỉ ngửa đầu, không để ý tới Phong Vân. Một việc cỏn con như thế này, hết thảy xử lý trong nháy mắt. Phong Vân lúc này mới bắt đầu đánh giá lại địa phương nơi nàng đang đứng.
239 “Đi. ” Nơi đây không nên ở lại lâu, Phong Vân xem xét mọi nơi không có gì khác thường, lập tức trầm giọng nói, nhanh chóng đi đến cửa mật thất. Hành lang mật thất quanh co mà khúc khuỷu, tưởng gần mà lại kéo dài tới xa xa, quyền đầu đại tinh thạch được khảm ở trên vách tường, tản ra ánh sáng quang mang.
240 Linh lực của đối phương cũng không hiện ra rõ ràng, thế nhưng Phong Vân cảm giác được có một khối vô hình nào đó đang chắn ngang trước mặt. Bỗng có một người nhảy ra từ phía sau, Phong Vân bị làm cho kinh hãi, linh lực lục sắc lập tức tràn ngập quanh thân.