621 Ngón tay lướt nhẹ qua quân cờ. Quân cờ đã được nâng lên nhưng trong lòng nàng lại trăm xoay ngàn chuyển. Hạ hay không? Đánh cược hay không? Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy quân cờ trong tay nặng tựa ngàn cân.
622 Ta không thể nợ ngươi… Ta không thể…Bên tai vang lên tiếng thở dài thầm kín, Đế Sát nhìn Phong Vân đang che ngay trước người hắn, tiếp một đòn thay hắn.
623 Nặng nề mà cứng cỏi, một cơn gió thổi bay trường bào của hắn mang đến cái lạnh rùng mình. Mộc Hoàng từng bước tiến vào, Phong Vân bỗng run lên. Những ngón tay hướng về phía Mộc Hoàng lập tức xuất hiện những vết thương rực rỡ sắc màu.
624 “Ngươi có thể nói rõ thêm một chút được không?” Mặc Đế nghe xong cũng không lần ra được manh mối gì nhưng vẫn có cảm giác những cái sư tử Hoàng Kim vừa nói có quan hệ rất lớn tới bọn họ.
625 Gió lạnh yếu ớt thổi. Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh. “Đế Sát…” Hồi lâu sau Phong Vân mới khe khẽ thở dài một hơi và mở miệng nói. Thế nhưng khi Phong Vân vừa mới gọi tên mình, Đế Sát lại đột nhiên liên tục lắc đầu và nhanh chóng nói, “Không cần nói, không cần trả lời, ta không muốn nghe.
626 Trông thấy một đóa hoa vô cùng lớn ở sâu trong Ám Chi Nguyên, Phong Vân bất giác cau mày lại. “Đi nào, tới đó ngồi đi!” Đế Sát cười với Phong Vân rồi kéo nàng về phía đóa hoa với một sức lực khiến Phong Vân không thể kháng cự.
627 “Lùi lại!” Ở trung tâm thế trận, Đế Sát thản nhiên nói với Tiểu Thực một câu. Tiểu Thực lập tức nói gì nghe nấy rời xa khỏi trung tâm của đợt sóng màu đen cuồn cuộn.
628 Gió se se lạnh, những bóng đen bắt đầu di động. Sư tử Hoàng Kim, Ngàn Dạ Lan, Mộc Hoàng chia nhau hành động, bắt đầu tu bổ không gian vị diện đã bị suy yếu.
629 Gió se se lạnh. Thời tiết càng lúc càng lạnh hơn. “Ầm…” Lại một tiếng va chạm nặng nề rung trời chuyển đất vang lên. Cả khu vực ngoại thành của thủ đô Diêm Độ thuộc Đế hoàng quốc Tinh Vực bị bao phủ bởi sương khói lượn lờ che thiên lấp nhật.
630 Cách phòng thủ tốt nhất chính là tiến công. Không cần phải nói thêm điều gì, cũng không cần phải giải thích cái gì, mọi thứ đều bắt đầu từ đó. Lực hắc ám tinh thuần được Đế Sát sửa chữa đã bao trùm lên đám người của di tộc thượng cổ gồm Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa… , che đậy khí tức thần thánh của bọn họ, che giấu hết thảy mọi sức mạnh của bọn họ, giống như tăng thêm một tầng vỏ ngoài cho bọn họ, làm cho sương khói hắc ám của Thiên Phụ Sênh Thủy không thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
631 Ánh tà dương buông xuống đỏ như màu máu. Ba mặt trời luân phiên nhau lặn dần, vẻ đẹp tuyệt mỹ lúc này có thể so được với tam đại lục. “Đồ chó má nhà ngươi!” Ngay tại khung cảnh sắc màu tuyệt mỹ đó bỗng vang lên một mắng chửi tức giận chứa đầy sát khí ngút trời, làm hỏng cả mỹ cảm hiếm khi có được này.
632 Lời này vừa nói ra, cả Lân An Thần Cung lập tức bị bao trùm bởi một mảng nghiêm túc. “Vô cùng có khả năng!” Lập tức có người tiếp lời. “Đúng rồi đúng rồi.
633 “Bọn chúng đuổi tới rồi. ” Sắc mặt của Phong Vân lập tức nghiêm lại. Tốc độ của bọn chúng nhanh thật, khí thế cũng thật kinh người. Đó là ba gã đại nhân của thần cung gì đó chăng?Như chớp rạch trời cao, ba luồng khí tức lao vụt đến mang theo sát khí sắc bén phả ra khắp nơi.
634 Hoa sen trôi nổi lững lờ khắp tứ phương. Cả thiên địa trong nháy mắt cơ hồ đều bị sự lộng lẫy này làm cho lặng ngắt. Hết thảy đều hết sức im lặng. Chỉ trừ từng đóa sen cứ không ngừng bay lên màn trời.
635 Mưa hoa rơi rơi, tuyết bay đầy trời. Chớp cái đã một năm trôi qua. Mùa đông khắc nghiệt lại kéo đến. Tại vùng ngoại ô của Đế đô Nam Viên, nơi tộc người lùn trú ngụ, khắp nơi đều giăng mắc đèn màu, không khí vô cùng vui vẻ.