601 Huyễn Hải là vùng biển tiếp giáp với đại lục Nam Viên và đại lục Tinh Vực, quanh năm mây khói mịt mờ, sắc xanh uốn lượn. Vùng biển này chiếm một khoảng diện tích vô cùng rộng lớn và là nút giao thông quan trọng giữa hai đại lục.
602 “Ở nơi này, ta là vua…”“Muốn giết Đế hậu của ta…”Âm thanh hùng bá bay khắp tứ phương làm chấn động lòng người, uy hiếp đến tinh thần của tất cả mọi người.
603 Bóng tối đầy trời như muốn chụp xuống mặt đất. Khí tức u ám cùng cái lạnh cuối thu phả vào mặt mọi người. Cái lạnh như băng này làm người ta rét đến thấu xương.
604 Cả một khoảng trời bị bao phủ hoàn toàn bởi sự đối chọi giữa ánh sáng và bóng tối. Không phải lấp lánh đầy trời như lúc ba phương giao chiến mà là những màn quyết đấu đỉnh cao của các cao thủ chân chính, không có các khối cầu linh lực hỗn loạn, không có đủ loại đòn tấn công như phong ba bão táp, hoàn toàn chỉ có các đòn tấn công tinh tế tỉ mỉ đến tận cùng.
605 Sóng biển xanh thẳm không ngừng dậy sóng. Hải Long cả người lạnh băng khoanh tay trước ngực đứng phía trên mặt biển, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn về phía bên này.
606 Bên trong tẩm cung trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Ngay sau đó, Mộc Hoàng liền cong môi cười, “Tốt!” Đại hôn của hắn và Phong Vân, nếu việc này không bị trì hoãn thì bọn họ hẳn đã sớm thành vợ chồng rồi.
607 Núi Vô Kê quanh năm sương mù bao phủ trông giống hệt nơi ở của thần tiên. Giờ đang là đầu đông, khắp mặt đất lại càng có nhiều mây trắng lượn lờ. Từ xa nhìn lại khung cảnh nơi này trông như ảo cảnh, mênh mông thanh khiết, to lớn rộng rãi.
608 Tim đọ Tỷ Can hơn một khiếu, bệnh so Tây Tử trội ba phần*. (*Tỷ Can: Chú của vua Trụ đời Ân, đời đồn tim ông có chín khiếu. Tây Tử: Tây Thi, một cô gái nước Việt đã bị vua Việt Câu Tiễn dâng lên làm vợ vua Ngô.
609 Ở bên phải chiếc xe ngựa, chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy một đám đông nghìn nghịt cơ hồ có mấy trăm sinh vật kỳ lạ gì đó đang quỳ mọp xuống đất nghiêm trang lễ bái.
610 Ánh sáng lấp lánh, vạn vật luân diệt. Chỉ thấy không gian rộng lớn trước mắt mờ mịt tối tăm, vạn vật đều vô cùng tĩnh lặng. Một mảng hư không đen kịt và mênh mông mờ ảo.
611 Tầng tầng dao động, sao trời lấp lánh…Tuy một người vào trước một người vào sau chỉ cách nhau trong chớp mắt nhưng bên trong không gian vũ mang đã xoay chuyển càn khôn, mọi thứ không còn như cũ nữa.
612 Gió thổi tung trời, bóng tối trong chớp mắt đã chụp xuống. Đế Sát cuồng nộ tung ra một chưởng, chưởng này mang theo lửa giận và sát khí ngập tràn chưa từng có.
613 Gió nhẹ thổi quá ngọn cây, khói mây lảng bảng… Thời gian loáng cái đã qua bảy ngày. Dưới ánh trăng giữa tháng, đèn đuốc đã được thắp sáng rực. Một vành trăng non tỏa xuống bình nguyên sương mù mông mông lung lung giống như một tấm lụa mỏng.
614 Kết hôn với tên tiểu tử của Nam Viên kia…Đại hôn của Phong Vân và Mộc Hoàng…Bọn họ… Bọn họ muốn tổ chức hôn lễ, muốn thành hôn sao?Trong nháy mắt, móng tay của Đế Sát đã cắm vào lòng bàn tay nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn.
615 Màu xanh thăm thẳm, đèn màu cao cao. Trời xanh mây trắng, hoàng hôn trong vắt. Khắp đất trời đều bao phủ bởi niềm hứng khởi dạt dào, vô tình mà lại hữu tình.
616 “Ầm…” Cùng với tiếng động kinh thiên động địa kia, toàn bộ bóng đen u tối trong nháy mắt bỗng tản ra rồi biến mất trong đêm tối mờ mịt. Tất cả yêu ma quỷ quái cũng biến mất trong phút chốc, y hệt lúc đến, đến cũng không báo trước, đi cũng rất vội vàng.
617 Trời cao trong xanh, mây trắng vô hình. Gió lạnh mùa đông rít gào quét qua trời đất. Hắc Ngục nằm ở nơi cuối cùng của trời và đất, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ vẫn tồn tại cùng với địa ngục.
618 Hắc Ngục trong nháy mắt đã rơi vào tình cảnh gió nổi mây phun, đằng đằng sát khí. Vua Hắc Ngục nhìn Phong Vân mặt không đổi sắc, lãnh khốc rùng mình, ông ta phất mạnh tay áo bào và ngồi xuống rồi cầm lấy một quân cờ màu trắng hạ xuống bàn cờ.
619 “Ta không quên. ” Phong Vân lạnh lùng tiếp lời. “Ta vẫn giữ câu nói đó. Ta không vội. Ông mà giết hắn, ta sẽ phá hủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Có Hắc Ngục của ông chôn cùng, hắn chết cũng đáng.
620 Ánh sáng màu đen lượn lờ bay múa. Giống như từ thời cổ xưa bay đến, bao phủ lên khắp mặt đất rộng lớn này. Cột sáng màu đen dày dặc thuần túy từ dưới nền đất âm trầm đột ngột dựng lên giữa trời đất, giống như cây cầu nối giữa địa ngục và thiên đường.