441 Đầu tiên chính là trọng tải thiết kế quá lớn, không có lợi cho cân bằng, hạm thí nghiệm căn cứ vào số liệu Dương Túc Phong cung cấp chế tạo ra khi hạ thủy biểu hiện tính ổn định rất kém cỏi, mặc dù không tới mức bị chìm, nhưng đối với chiến hạm mà nói, là không thể chấp nhận được.
442 Trước khi đế quốc Đường Xuyên còn chưa bị sụp đổ, dư uy của quân đội Đường Xuyên thủy chung vẫn còn tồn tại. Nhưng bảy năm trước, địa khu Mỹ Ni Tư bùng phát chiến loạn, quân đội đế quốc Đường Xuyên không rảnh chú ý nữa, người Ngõa Lạp thừa cơ nam hạ, đánh một hơi tiêu diệt ba nước nhỏ này, cướp đoạt vô số nhân khẩu và tài nguyên, phát triển lớn mạnh lực lượng của mình.
443 Lần này kỵ binh người Ngõa Lạp xuất động, bao gồm sáu đội vạn người, trong đó có một số đội vạn người không đủ, tổng binh lực ước chừng ba vạn sáu nghìn người.
444 Dương Túc Phong nhíu mày nói: “Ta chỉ biết lần này người Ngõa Lạp nam hạ, khẳng định có liên quan tới Ma Ni giáo, nhưng Bộ Thủ thì. . ”Khắc Lao Tắc Duy Tư bình thản nói: “Trong quá khứ, người Ngõa Lạp và người Tây Môn đều là lực lượng trung kiến của đế quốc Quang Minh, thủ lĩnh của bọn chúng - Ai Đức Mông Đa và Ma Sa Địch mặc dù không chấp nhận những hành động việc làm của Bộ Thủ, nhưng vì lợi ích của mỗi phe.
445 Khi bão nhiệt đới hoành hành tàn phá ở cảng Lỗ Đạt phụ cận biển Ni Tư, thì thành Mã Lợi Lan ở phương bắc lại mặt trời chói chang, bão cát mù mịt. Từng là thành thị cố xửa nhất phồn hoa nhất của vương quốc Hi Nạp hiện giờ đã biến thành từng đống đổ nát, đấu vết bị hủy hoại bị đốt phá cho dù đã nhiều năm quá đi, trải qua gió thôi mưa vần, bão cát che lấp, vẫn thấy được rõ ràng.
446 La Nhĩ Đan không phục nói: “Đó là trước đây… hơn nữa, hiện giờ chúng ta có cơ hội, chúng ta cách Ma Ni giáo không đầy 200 kilomet, kỵ binh của chúng ta chỉ cần một đòn tấn công, là có thể đánh vào trung tâm của bọn chúng.
447 Thiết giáp cung kỵ, chính là bản nâng cấp của cung kỵ thủ, dưới tình huống sự linh hoạt không bị giảm sút, thêm vào năng lực sinh tồn của nó. Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cũng giống như kỵ binh Quỳ Diện Lão Nha của người Ngõa Lạp, cũng mang cho vật cưỡi của mình khôi giáp không ảnh hưởng tới sự linh loạt, điều khác biệt duy nhất là, khôi giáp của người Tây Mông chỉ mang cho chiến mã, còn kỵ sĩ thì không mang khôi giáp.
448 Mặt trời vào giữa trưa cực kỳ mãnh liệt, chiếu cho công sự bê tông của cứ điểm Tiểu Thang Sơn như muốn bốc ra khói, rờ tay vào những khối đá hoa cương hoặc là bê tông đều bỏng tay, cho dù là ở trong chòi canh vẫn có thể cảm giác được uy lực của ông mặt trời.
449 “Vũ khí” của Đường Trùng, chính là một cái dụng cụ đo khoảng cách mới tinh và dụng cụ đối chiếu, chúng được giá tam giác cố định gần cửa sổ của chòi canh, có thể lắc trái phải lên xuống, quan sát được tất cả mọi thứ phía trước cứ điểm.
450 Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỷnh uỳnh uỳnh…. Những tiếng nố nối liền không ngớt phát ra trong đội ngũ kỵ binh của người Ngõa Lạp đang tiến quân tốc độ cao, từng cơn khói sóng bao trùm mặt đất hơn hai nghìn mét phía trước cứ điểm Tiểu Thang Sơn, đem nơi đó biến thành một vùng khói súng mịt mùi.
451 Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức hạ lệnh ngừng công kích. Người Ngõa Lạp tràn tới như thủy triều lại rút đi như thủy triều. Nhưng người Ngõa Lạp không lập doanh cắm trại, điều này có nghĩ là chúng rất nhanh lại sắp phát động tấn công.
452 Tại phòng hội nghị mênh mông của phủ tổng đốc, tấm bản đồ quân sự lớn vẫn còn trên trên tường, các vị tham mưu cao cấp của quân Lam Vũ cũng đều có mặt, nhưng trong phòng hội nghị tỏ ra vô cùng trầm lắng, yên tĩnh đến nỗi hơi thở của mội người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
453 Vân Thiên Tầm hờ hững nói: “Khó nói lắm, có một số chuyện, không gặp phải vỡ đầu chảy máu thì không hiểu được. Nhưng đợi tới khi hiểu ra thì đã vật đổi sao dời, không còn có thể vãn hồi nữa.
454 Cổ Địch Sâm hít sâu một hơi, quật cường mà cố chấp nói: “Tôi chưa nghiên cứu tỉ mỉ chúng tôi rốt cuộc muốn đạt tới một mức độ như thế nào. Nhưng chúng tôi phải độc lập, chúng tôi không thể chịu đựng sự thống trị của người khác.
455 Mặc dù trời đã vào cuối thu, nhưng ánh mặt trời giữa trưa vẫn tỏ ra hết sức mãnh liệt, giữa trời đất chỉ có ánh mắt trời chói chang nhức mắt. Trong sơn cốc hoang vắng chỉ các loại đá khá nhau, bọn chúng bị ánh mặt trời và gió khác điêu khắc thành đủ các loại hình dạng, có hòa ái dễ thương, có bộ dáng dữ tợn, có cái làm người ta sinh ra ảo giác, có cái làm người ta phải giật mình, có cái nhẵn bóng vô cùng tới ngay cả ánh mặt trời cũng không thể dừng chân, có cái lại gồm đủ hố lỗ, chỗ rộng bằng một cái ngón tay thôi cũng có mười mấy vết hằn.
456 Tôn Điền La đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức chửi: “Tên khốn kiếp nào trong các ngươi kêu viết di chúc trước đấy? Đứng ra đây, lão tử một đấu một với ngươi! Không ngờ dám nói bậy nói bạ trước mặt ta! Ta không đánh tét đít hắt ra không được.
457 Nhưng Triệu Vận lại dùng tư thế của kẻ thắng lợi giơ hay tay và súng của mình lên, liên tục vẫy tay với mọi người, còn rất lịch sự khom lưng xuống, giống như các ngôi sao đang cám ơn khán giả tán dương.
458 Tiếng của sói hoang tới từ phía đông, kéo dài không dứt, thê lương mà thống khổ, cũng không biết bầy sói này rốt cuộc bị loài động vật gì tập kích, mà lại phát ra những âm thanh đau đớn tuyệt vọng như thế.
459 “Sói hoang còn cách ngươi bao xa?” Tôn Điền La nôn nóng hỏi. Người thanh niên kia tựa hồ nghe không hiểu, chỉ làm ra dấu hiệu tác kỳ quái. Tôn Điền La tức thì mày nhíu chặt, hắn không nhìn ra đối phương ra hiệu cái gì.
460 Hắn còn chưa nói xong, Tôn Điền La và Hàn Nam Phi nhìn nhau một cái, rồi phẫn nộ chửi bới: “Hả? Không phải chứ?”Nhã Đan nổi giận nói: “Chỉ có chó con nói chuyện mới lừa người!”Tôn Điền La và Hàn Nam Phi không hẹn mà cùng kêu lên: “Lại là Thi Mật Đặc!”Nhã Đan ngạc nhiên nhìn hai người.