481 Lôi Nặc Tác đau đớn nói: “Không thể, nhưng ít nhất chúng ta có thể chạy được một số. Binh lực của quân Lam Vũ đều tập trung ở một dải Lão Hổ Câu, chỉ cần chúng ta có thể thành công thoát khỏi Lão Hô câu, là có thể mau chóng trở về Cao Ninh phủ, tìm đám Ma Ni giáo đáng hận tính sổ.
482 Mặt trời cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất hút, màn đêm phủ xuống, gió đêm bắt đầu trở nên dữ dội, thổi qua những ngọn cỏ đuôi chó điêu tàn, đem thân thể sót lại bọn chúng đè càng sát mặt đất hơn.
483 Cuối cùng cũng có một số kỵ sĩ người Ngõa Lạp áp sát được trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thắng lợi đã trong tầm mắt. Có một số kỵ binh người Ngõa Lạp cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét, bọn chúng lập tức khôi phục lại bộ dạng kiêu dũng, ưỡn thật cao tấm thân của mình, vung chiếc Lang Nha bổng nặng nề lên, muốn đem chiến sĩ quân Lam Vũ hắn nhìn thấy đập nát bét.
484 Khắc Lạp Mã Kỳ ngạc nhiên tỉnh táo trở lại, lầm bẩm nói : “Đi ?”Lôi Nặc Tác cẩn thận nhị bốn phía, nhỏ giọng nói nhanh: “Chúng ta đi ngay bây giờ, thuộc hạ tới thay cho ngài một bộ y phục khác.
485 Từ trên cao nhìn xuống, Khắc Lạp Mã Kỳ nhìn thấy, vùng trung tâm của người Ngõa Lạp sản sinh sự hỗn loạn nghiêm trọng, tựa hồ có thứ gì đó cắm sâu vào bên trong trái tim của người Ngõa Lạp.
486 Đây chính là cảnh tượng tiếng súng dữ dội mà Đường Vĩ nhìn thấy. “Con mẹ nó!” Lăng Uy chỉ đành nguyền rủa là không gặp may. Người Ngõa Lạp càng ngày càng nhiều bắt đầu điên cuồng chọn đúng đường đi của tiểu đoàn Lăng Uy, cho dù từng mảng một bị bắn hạ cũng bất chấp.
487 Chẳng những trung đoàn kỵ binh, dù là thiết lập các bộ đội khác cũng thế, ví như lục quân đặc chiến đội, ví như hải quân lục chiến đội, ví như đại đội bắn tỉa, đều không phải chỉ có một biên chế đơn độc, chỉ có cạnh tranh, mới có tiến bộ, mới có mạnh được yếu thua, mới có bộ đội xuất sắc nhất, không một ai hiểu rõ điều này hơn Dương Túc Phong.
488 Các sĩ quan có nhiều kinh nghiệm kiểm tra các thi thể của người Ngõa Lạp bị giết chết, từ đồng phục và đồ dùng cá nhân bọn chúng mang theo phán đoán ra, đây chính là đội cận vệ tư nhân của Khắc Lạp Mã Kỳ.
489 Đường Vĩ đi tới, đá mạnh vào hai chân hắn, Khắc Lạp Mã Kỳ mới ý thức được có người đứng ở bên cạnh mình. Khắc Lạp Mã Kỳ theo bản năng ngoái đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy băng tay của chiến sĩ quân Lam Vũ và khuôn mặt âm trầm, còn cả họng súng đen ngòm ngòm.
490 “Các ngươi…” Tây Da Lạp mấp máy môi nói, cảm giác được thần sắc yếu ớt của mình. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, khí cốt của mình đã mất rồi, khí cốt của người Ngõa Lạp cũng sắp mất rồi.
491 Thời gian từ sau khi quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt đã hơn mười ngày, khói súng chiến tranh tựa hồ đã đi xa. Bến tàu và đường phố cảng Lỗ Đạt đã khôi phục là vẻ yên bình như trước đây, cư dân đương địa cũng khôi phục sinh hoạt như trước đây.
492 Cho dù là Viên Ánh Lạc, Tô Phỉ Mã Vận cũng chẳng khách khí, cảnh vệ bên cạnh nàng vẫn kiểm tra giấy tờ chứng nhận của Viên Ánh Lạc như thường, kiểm tra rõ không có gì sơ sót mới chịu cho đi.
493 Là người phụ trách của ban ngành tình báo, Viên Ánh Lạc đương nhiên biết lai lịch của vị Trí Tín đại sư này, ông ta làm môt vị cao tăng đắc đạo đúng nghĩa.
494 Trương Đạo Hàm cảm khái nói: “Nghe nói chuyện một buổi, hơn cả mười năm đọc sách. Đường Lãng đúng là một nhân tài hơn đời! Làm người ta nảy sinh kính trọng, khi trời cao tạo ra con người, luôn ban cho mỗi người một chút ưu điểm, một chút khuyết điển.
495 Tô Phỉ Mã Vận lúc này mới hạ lệnh cho bộ đội dựa theo vị trí cảnh giới ban đầu lần lượt lui đi. Nhưng tất cả mọi người đều sẵn sàng đón địch, sợ Phương Phỉ Thanh Sương còn sẽ chơi trò hồi mã thương.
496 Y muốn nói là mặt trời mọc ở đằng tây rồi, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn không nói ra. Đối với võ công, y tự biết mình hiểu không nhiều, cho nên không tùy tiện mở miệng nói bừa.
497 Trương Hạo Hàm ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Cáo từ, cáo từ. ”Đợi Dương Túc Phong xoay người đi, Trương Đạo Hàm liền len lén sờ lên mồ hôi lạnh trên trán của mình.
498 Tới tận chập tối, có một chiếc thuyền buồm hai cột cỡ trung xuất hiện ở trong tầm mắt đám hải tặc, nhân vật thần bí liền hạ lệnh công kích. Khi đó Thích Tâm Quy cảm thấy rất buồn bực, bởi vì trong mắt hắn, cái chiếc thuyền buồm hai cột này trông nhẹ tênh, khẳng định là không chở quá nhiều hàng hóa, nhưng mệnh lệnh của nhân vật thần bí rất rõ ràng, mục tiêu chính là chiếc thuyền đó, điều bọn chúng phải làm là giết sách toàn bộ người trên thuyền.
499 Ánh ban mai chầm chậm xuyên qua tầng mây, đem vầng hào quang màu hoàng kim chiếu lên đống đổ nát của cứ điểm Lạc Lạp, làm mặt đất tắm trong ánh mặt trời tràn đấy sức sống.
500 Năm xưa khi Tiêu Ma Ha suất lĩnh quân đội đã bị thiệt thòi lớn dưới những cơ quan và cạm bẫy không thể đề phòng này, chỉ đành tiếc nuối rút lui. Thế nhưng thứ đảm bảo vững chắc nhất cho cứ điểm Lạc Lạp, không phải là số tường thành và lô cốt này, cũng chẳng phài là cạm bẫy và cơ quan, mà là quân đội Lỗ Ni tinh nhuệ dũng mãnh.