121 Cả bốn nghe vậy vẻ khó chịu nhưng lúc này xung quanh đều tầng tầng lớp lớp quân binh. Chế Pháp lại là phó trấn Âm Môn trước giờ tiếng xấu không ít, còn phiền hà không theo lời ý y xem ra mang họa khôn lường đành gật đầu đồng tình.
122 Chỉ nghe phía xa văng vẳng vọng lại tiếng nói của một tên “Các ngươi cứ mắng đi!” Nói rồi như thể hướng đến người áo choàng đen nói tiếp “Bọn ta đi trước, lão nhân gia người tùy cơ ứng biến.
123 Cuối cùng chẳng ai có ý truy bắt Lê Hiểu Bình, Trần Hưng Lễ lại hỏi “Thưa lão tiền bối chuyện ở đây đã xong rồi, không biết còn chuyện gì để tiền bối chỉ dạy thêm bọn vãn bối nữa không?”Lão Cao Thần đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ vẻ dò xét rồi nhếch miệng cười hỏi “Ngươi là tiểu điệt của Trần Hưng Nhạc?”Trần Hưng Lễ giật mình, tự dưng lão lại hỏi đến chuyện này không biết bên trong có ý gì, liền chấp tay nói “ Thưa vãn bối, gia phụ đích thị là Trần Hưng Nhạc!”Lão Cao Thần khẽ gật đầu mỉm cười nói “Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi có dáng dập, phong thái rất giống cha ngươi.
124 Lò A Bích vừa đi mất hút, phía sau lập tức xuất hiện một thân ảnh không cách xa hai bộ hắc y là mấy, chỉ thấy người này bật cười đắc ý xem ra rất quen tai, đó chẳng ai khác chính là Trần Hưng Lễ.
125 Lão Cao Thần đâu phải danh bất hư truyền, thấy khó trước mắt nào chịu thua thiệt, chỉ là lão còn đang nghĩ không biết bằng cách nào dụng chưởng đánh ra mà tay vẫn không chạm phải khiên sắt đó.
126 Lão đưa mắt nhìn về phía tây thấy Cao Bát và Mai Như đã thoát ra ngoài, còn đám kỵ binh bị Tụ Khí Linh Bảo đả thương không ít. “Các ngươi chạy mau đi!”Đám Chiêm binh bỏ chạy thấy cờ lệnh phát phía xa liên tục, không dám rút lại, đành quay lại liều mạng sống chết vây riết lão Cao Thần lần nữa.
127 Đất Nông Châu vốn xưa kia là một phần của nước Lâm Ấp, sau nhà Tùy chiếm đánh đổi thành Hải Âm quận. Trải dài mấy trăm năm, đến khi Chiêm Thành phục hưng cho xây dựng lại thành trì, mở cửa biển thông thương buôn bán trở thành nơi phát triển cực thịnh.
128 Bà lão nói “Con có muốn gặp thúc thúc không?”Tiểu nha đầu gật đầu đáp “Có ạ!”Bà lão khẽ cười rồi nói tiếp “Chúng ta cởi hết y phục ra thôi” Nói rồi bà lão mở túi nãi sau lưng lấy ra mấy bộ quần áo.
129 Đến nửa đêm, Trần Hưng Lễ thấy khó ngủ. Hắn ngồi bật dậy khỏi giường, khẽ mở cửa nhìn qua căn phòng nơi hai mẹ con Huỳnh Thị nghỉ ngơi, thấy cả hai ngủ rất ngon lành thì khép cửa lại đi ra ngoài sân trước.
130 Lão già vừa nghe vậy xua xua tay nói “Lão phu nhân nói sao vậy. Ta làm gì mà đánh hắn đến trọng thương chứ! Này, phải không tiểu tử? Nói cho phu nhân của ta nghe đi, người không bị thương ở đâu hết đúng không, đúng không…!”Trần Hưng Lễ đứng ngây người một lúc mới sực tỉnh bật cười rất tiêu y.
131 Lão nghe quản lão bà nói vậy thì đâm giận cười lớn nói “Mắng hay lắm!” Lời vừa dứt thân hình đã lao về trước, song chỉ đánh tới trước mặt quản lão bà.
132 Trần Hưng Lễ gia tăng cước bộ mỗi lúc một nhanh, qua một ngày một đêm vẫn không sao theo kịp tiếng người quát tháo phía trước, trong lòng càng hiếu kỳ.
133 Lão già thôn trang thấy người áo đỏ trước mắt mấy phần xem thường mình, chỉ một mực tránh né không mảy may đánh trả, lửa nóng lại càng thêm phừng phừng hét lên một tiếng “A” Hổ thủ càng đánh càng dữ hơn gấp bội phần.
134 Lão bà bà mặt mày đỏ ửng, nước mắt giàn giụa, môi mím chặt “Ngươi ra tay thật tàn độc, bọn ta có trao ra Trùng Độc Cốt Tiêu cũng không còn mạng mà hít thở khí trời…ha ha…ta chết trăm ngàn lần quyết không giao nó cho ngươi.
135 Trần Hưng Lễ còn đang nghĩ ngợi lo lắng, chân rảo bước chậm chạp về phía trước mấy phần là không có ý muốn quay về căn thôn trang sớm. Chợt nghe tiếng động phía xa xa, giật nãy mình nghĩ ‘Không lý nào hai người này lại quay lại rồi!’ Nghĩ vậy hắn vội tìm một nơi ẩn nấp, không dám thở mạnh.
136 Lại nhắc đến bốn người Lê, Thích, Đinh, Võ sau khi quay lại khách quán, không dám nương lại nghỉ ngơi, ngay ngày hôm đó thúc ngựa chạy miết về phương bắc được mấy hôm thì đến được Lâm Ấp Phố.
137 “Này, vị công tử! Không biết vị đại sư kia là người như thế nào, sao lại đứng ngăn lối người khác vậy?” Một kỹ nữ kéo áo Lê Hiểu Bình hỏi. Lê Hiểu Bình bị kéo áo mới giật mình, đưa mắt nhìn quanh, thấy bốn kỹ nữ ăn mặc lòe loẹt, mặt son má đào, miệng cười nhăn nhỡ.
138 Đạt Thanh cười khoái trá khi thấy bọn gia đinh đã ném xuống sông tên tặc tử không khỏi vỗ tay lớn giọng nói “Xin thông cáo cho bàn dân chư vị hay, ta chẳng qua vì đại nghĩa xả thân mà trừng trị bọn lưu manh háo sắc này.
139 Võ Danh lại nói “Ta chỉ cười tên trọc ngươi có nhã hứng lập dị đó thôi. ”Lê Hiểu Bình nghe vậy không khỏi sợ hai người lại gây chuyện liền nói “Võ huynh đừng trêu ghẹo hắn nữa, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm mà thôi!” Nói rồi gã chấp tay nói với đám người trước mắt “Các đại huynh xem ra đã nhầm lẫn chăng? Bọn tại hạ thật tình là có vào Hồi Xuân gì đó, chỉ nhất thời mà lạc đến không có ý trêu ghẹo ai cả, mong các đại huynh chớ hiểu nhầm.
140 Đạt Thanh lại nói “Ta nghe nói ở đây có mấy tên An Nam mới cấp tốc mang người đến…hóa ra chúng ta đều có cùng mục đích cả. ”Tên bộ đầu cười hề hề nói “Không phải Đạt công tử lúc này có nhã ý muốn làm việc đại sự khác mà không tiết lộ cho vị đại ca này biết đó chứ! Ngay chuyện đêm qua đã thấy lợi hại đến mức nào.