81 Lý Trung Hưng gọi người vào tháo xiềng xích mang Trần Hưng Lễ ra ngoài trị thương, Hà Văn Thuận thấy vậy liền hỏi “Không rõ Lý huynh định làm gì hắn, không thể với mấy lời của tên tiểu tử này mà chúng ta có thể tin được!”Lý Trung Hưng bật cười nói “Tên tiểu tử này có thể đắc dụng trước mắt, ta sẽ thử xem sao.
82 Lão Tây Sứ quay sang Lý Trung Hưng bật cười hề hề nói “Lão già hồ đồ này, thân phận địa vị không còn hữu dụng với Nam Lĩnh Hội nữa, lần hội kiến này hai lão lần đầu tiên xuất sơn lý nào lại đem gã thiếu niên đó tế lễ thì không hay cho lắm.
83 Trần Hưng Lễ nghe vậy quắc mắt nhìn Lý Trung Hưng khẽ nhếch miệng cười nói “Hai tiền bối giận dữ cũng phải. Thời thế thay đổi, triều chính rồi ren, ngoại thích lọng quyền.
84 Lại nói hai người Lâm Ngạc, Lều Tế Bân không nói không rằng lôi Trần Hưng Lễ chạy một mạch, chưa đầy mấy hôm mà đã đến được Châu Sa thành. Vùng đất này vốn là nơi giao thương, hải cảng sầm uất, tàu thuyền từ các nơi cập cảng dày sông, những đoàn thương buôn từ phía tây kéo đên trao đổi hàng hóa.
85 Ba người ăn mày ngồi ở cửa tiểu điếm chẳng ai khác chính là Bắc Sứ Lâm Ngạc, Tây Sứ Lều Tế Bân cùng Trần Hưng Lễ, vốn hắn mấy ngày quần áo không giặt giũ, rách nát, bết máu đã thành vết nhơ thêm mấy phần bẩn thỉu hôi hám.
86 Xa xa đã thấy cổng trước phủ Châu, các quan viên đều đã đứng đợi sẵn bên ngoài tiếp giá. Vừa thấy Chế Vân đến gần, đám quan viên Châu thành đều phục tùng tung hô, La Khải bước đến cúi đầu đáp “Công chúa điện hạ giá đáo!”Lê Hiểu Bình cùng bọn Thích Đại Pháp, Võ Danh, Đinh Lỗ không khỏi choáng ngợp, hai bên trái phải dẫn đến cổng dinh phủ Châu, Chiêm binh đứng đen đặc, quần áo, nai nịt gọn gàng trắng xóa, gươm giáo chớp nhoáng vô cùng oai nghiêm.
87 La Chấn đương nhiên biết rõ nàng tìm mọi lý lẽ nói giúp cho Cao Bát, chỉ khẽ gật đầu nói “Thuộc hạ cũng vì chuyện này mà tận lực giúp chủ nhân, theo như chủ nhân nghĩ chỉ cần Cao Bát thoát tội thì La Khải chắc chắn sẽ gặp không ít tiếng xấu!” Hắn vừa nói dứt lời liền cho gọi một tên gia đinh đưa cuộn giấy tới tiền phủ cho La Khải, Lệ Qua thấy vậy liền hỏi “Ngươi gửi mấy dòng thư pháp cho hắn thật đó à?’La Chấn gật đầu, rồi sải bước đi quanh phong suy nghĩ “Thuộc hạ sẽ làm y ý muốn của chủ nhân.
88 Vừa ăn cơm tối xong Lê Hiểu Bình cùng ba người Võ, Đinh, Thích bàn bạc cùng quyết định, Thích Đại Pháp sẽ ở lại trong phòng đối phó với đám người hầu trực chờ bên ngoài.
89 Lê Hiểu Bình ngồi nghỉ một lúc mới tiếp tục tìm đường quay lại con đường cũ, thấy chân đã đỡ đau, mới phi thân lên ngọn cây cao nhất nhìn xem nơi nào có ánh sáng thì hướng thẳng nơi đó mà phi cước chạy tới.
90 Cả hai đi ra cửa thấy ba người Võ, Đinh, Thích đứng đợi bên ngoài, Chế Vân liền xua tay nói “Sao các ngươi còn ở đây? Bọn ta phải ra vườn hoa, các ngươi không cần đi theo đâu!” Nói rồi chụp lấy tay Lê Hiểu Bình chạy mau ra đại sảnh.
91 Chế Vân đứng bên ngoài thấy lão thình lình nhảy ra liên tục đánh tới Lê Hiểu Bình không chút ngơi tay, mặt mày đỏ gay mà vẫn dùng lời lẽ đó thì lấy làm quái lạ, nàng lại nghe miệng lão lầm bầm “Bẻ cổ! Bẻ cổ!” Nàng liền mắng “Lão già kia đừng nhiều lời có giỏi thì đánh bại hắn đi!”Lão Lâm Ngạc đương nhiên nghe ra càng thêm máu nóng đánh tới Lê Hiểu Bình càng rát hơn.
92 Cả bọn người phiệt trấn Âm Môn không có ý đuổi theo mà chỉ đứng dõi mắt nhìn, khi thấy ba người đã đi mất hút, Chế Pháp mới buột miệng nói “Hóa ra là hai người Túy Thái Công và Nhiếp Ảnh Tà Long Sát họ.
93 “Mình phải ra ngoài tìm Trần huynh mới được không thể nào ngồi mãi ở trong phòng mà đợi huynh ấy tự tìm đến. Ở trong nhà rầu rỉ cũng chẳng giải quyết được chuyện gì!” Nghĩ vậy Mai Như bước ra ngoài khép cửa lại, bước xuống gác.
94 Mai Như đương nhiên nhìn qua cửa sổ đều thấy rõ mọi chuyện, nghĩ bên trong hẳn có chuyện hệ trọng không kiềm được tò mò vội lấy trong người mấy đồng tiền ném lên bàn lật đật chạy theo.
95 Mai Ẩn từng dùng Thanh La Ảnh Kiếm giao thủ với Lò A Bích, đương nhiên biết hắn lợi hại nên không dám giao kiếm mà chỉ tung ra hỏa mù, lúc chạy, lúc nhảy làm Lò A Bích mất tập trung liền bị đám lưu manh giáp kích đả thương, quả nhiên y liền chiếm được thượng phong trước Lò A Bích mấy phần.
96 Hồng Hồng lão bà gương mặt ác khí dạ xoa đương nhiên là do luyện công nhưng lạ thay hai lão già Lâm, Lều không lấy đó làm khinh khi khiếp sợ mà còn thân tình, hậu ái khiến đám vãn bối thấy vậy mà cho hai người thật sự điên rồ.
97 Cả bọn đưa mắt nhìn về phía một bụi rậm khẽ rung động, một người thiếu niên trẻ tuổi, tay mang kiếm bước ra, mặt không biến sắc mà còn tươi cười hớn hở, làm mọi người đều thấy làm lạ, hắn liền bước đến Trần Hưng Lễ, Mai Ẩn nói lớn “Trần huynh, Mai huynh!”Cả hai trố mắt ra nhìn, Mai Ẩn không nghe rõ, ngỡ là đám người lưu manh được mình thuê đến liên thủ ám hại Lò A Bích liền xua tay đuổi đi “Ngươi còn không đi!”Lò A Bích lúc này cũng đã hồi phục lại nội lực đứng dậy, đương nhiên nhận ra người thiếu niên trẻ nằng nặc đòi ngồi ở bệ cửa sổ trước đó thì thốt lên “À, thì ra là ngươi định tìm hai người họ!”Người thiếu niên đó chẳng ai khác chính là Mai Như cải trang nam nhân, nàng theo Lò A Bích như chợt nhận ra người quen lúc nhỏ là Mai Ẩn thì theo luôn y ra khu rừng mà không ai nhận ra, sau thấy y bàn kế sách với một toán người lưu mạnh, rồi ai phục xung quanh thì thấy làm lạ nấp trong bụi rậm đợi xem y định làm gì, đương nhiên nàng đều nghe và thấy rõ hết mọi chuyện, tuy trong lòng rất bực bội khó chịu nhưng Mai Ẩn vốn là biểu huynh đương nhiên nàng nhắm mắt không để ý đến.
98 Cả hai lại càng thất kinh, rõ ràng người áo đen miệng uống rượu mà vẫn phát ra tiếng nói, ngay đến ba người Lâm, Lêu, Hồng Hồng lão bà cũng quay mắt nhìn y rồi cùng nhìn nhau nói “Khẩu Thần Công”.
99 Mai Như nghe vậy mặt bỗng đỏ bừng, nhếch môi nói khẽ “Huynh đừng trêu muội nữa, chuyện trước mắt rất quan trọng không có thời gian để đùa đâu!”Trần Hưng Lễ khẽ nheo mày nói “Muội lại nghĩ đến Bát đại ca phải không?”Mai Như không nói chỉ khẽ gật đầu, Trần Hưng Lễ trong lòng mấy phần giận dữ nhưng chỉ buột miệng nói khẩy “Chẳng lý nào huynh lại không tốt bằng Bát đại ca đối với muội chứ!” Mai Như lắc đầu nói “Huynh đừng nói vậy, ai cũng tốt với muội nhưng Bát ca ca lúc này gặp đại nạn huynh đừng nhắc đến chuyện đó được không.
100 Cô Bà Bà gật gù đầu nói “Hóa ra là như vậy!”Trần Hưng lễ chấp tay vái lão Cô Bà Bà một cái nói “Cảm tạ sư thái đã tha mạng cho chúng, xem như vãn bối đã không lừa dối chúng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35