81 Tiêu Lĩnh Vu đang thấy làm khó nghĩ, bỗng nghe âm thanh nhỏ bé lọt vàotai:- Tiêu đại hiệp! Đại hiệp ở trong trận La Hán mà vẫn giữ được thếvừa công vừa thủ, đủ chứng tỏ bản lãnh cực kỳ cao minh.
82 Vu Dung tung mình nhảy lên đứng vào hai bàn tay của Tiêu Lĩnh Vu rồinói:- Đại hiệp mà ngó thấy tiện thiếp chết đi, xin nhớ cài vào trướcngực một bông hoa rừng, chứ đừng mai táng thi thể.
83 Trong mười người Phi Hổ đại trận thì chín người ôm bụng phục xuống đấtchỉ một mình lão râu dài vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lão ráng nhịnđau khổ. Mồ hôi trán toát ra nhỏ giọt.
84 Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Dù cho có người giả mạo để xông vào Ngũ Long đại trận, nhưngbọn tại hạ trốn khỏi hang núi này bằng cách nào và kế hoạnh cứu Bách Lý cônương làm sao?Tiêu Dao Tử khẽ đáp:- Cho một mớ lửa đốt Ngũ Long trận.
85 Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:- Đúng rồi, các hạ là ai?Đại hán thủng thẳng đáp:- Tại hạ là kẻ vô danh tiểu tốt, có nói danh tính Tiêu đại hiệp cũng không biết Đột nhiên gã nhảy xuống ẩn mình không thấy đâu nữa.
86 Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng nói:- Té ra là thế. Bách Lý băng mỉm cười nói:- Mau giải khai huyệt đạo cho tiểu muội rồi chúng ta đi thôi. Tiêu Lĩnh Vu giải khia huyệt đạo cho Bách Lý băng rồi hỏi:- Thẩm Mộc Phong có bức bách Băng nhi uống độc dược không?Bách Lý Băng đáp:- Không có đâu.
87 Bách Lý băng hỏi:- Đại ca chẳng đã đề cập đến Vô Vi đạo trưởng ư? Đại ca bảo lão tài trí tung hoành ít người bì kịp. Chẳng lẽ Vũ Văn Hàn Đào lại giỏi hơn Vô Vi đạo trưởng?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Đó là nói về một khía cạnh nào thôi.
88 Tiêu Lĩnh Vu nói:- Được rồi! Băng nhi nói đi!. Bách Lý Băng nói:- Sáng này chúng ta xuuống núi quan sát, nếu quả người võ lâm tỏ ra rất đau đớn về cái chết của đại ca và quyết chí báo thù thì vĩnh viễn đại ca trợ giúp cho bọn họ là phải.
89 Tiêu Lĩnh Vu sợ người ta sinh lòng ngờ vực, không dám ngoái cổ nhìn lại, đi thẳng vào rạp rồi mới từ từ quay đầu trông ra. Chàng thấy Tư Mã Càn cũng dương mắt lên nhìn mình liền bước mau vào phía trong.
90 Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi lại:- Sở lão trượng là nhân vật chấp sự Ở linh đường này ư?Sở Côn Sơn đáp:- Hiện giờ thì chính là lão phu. Ngọc Tiêu Lang Quân gật đầu nói:- Hay lắm! Tại hạ có điều sở cầu, chưa hiểu lão trượng có ưng thuận chăng?Sở Côn Sơn đáp:- Xin ông bạn cứ nói ra coi, liệu tại hạ có làm được không?Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:- Tại hạ muốn coi thi thể Tiêu Lĩnh Vu được chăng?Sở Côn Sơn chau mày:- Cái đó.
91 Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:- Các hạ là ai?Lam Ngọc Đường không ngờ Ngọc Tiêu Lang Quân cũng ở đây, bất giác la lên một tiếng kinh ngạc.
92 Ngọc Tiêu Lang Quân cười mát hỏi lại:- Tại hạ cũng biết thế. Nhưng tại hạ không thể thắng y, chẳng lẽ cũng không liều chết được sao? Khâu Tiểu San đáp:- Trương huynh chẳng có mối thâm tình gì với Tiêu Lĩnh Vu, hà tất phải khổ thân như vậy? Ngọc Tiêu Lang Quân thở dài hỏi:- Phải chăng cô nương quyết tâm vì Tiêu Lĩnh Vu mà tử chiến với Thẩm Mộc Phong? Khâu Tiểu San đáp:- Đúng thế! Ngọc Tiêu Lang Quân buồn rầu nói:- Cô nương đã định tử chiến ở đây thì tại hạ sống hay chết thành ra vô nghĩa.
93 Bách Lý Băng đột nhiên động tâm dừng bước nghĩ thầm:- Toà linh lâu này không ngờ rộng đến thế. Ta đi hồi đến năm dặm đường mà vẫn còn ở quanh quẩn ở trong ngõ hai bên vách trắng.
94 Tôn Bất Tà nói:- Bất luận biện pháp Ngọc toái linh đường còn dùng nữa không, lão khiếu hoá vẫn muốn nghe cách chuẩn bị đối phó với Thẩm Mộc Phong. Vũ Văn Hàn Đào cười đáp:- Thực ra chẳng phải là một biện pháp kỳ diệu gì chỉ có bọn ta cùng chết với Thẩm Mộc Phong.
95 Ngọc Tiêu Lang Quân cười mát nói:- Dù cô nương có chết về tay Thẩm Mộc Phong cũng không thể kể là đã báo thù cho Tiêu Lĩnh Vu được. Khâu Tiểu San thở dài đáp:- Tiểu muội tự biết mình không thể báo thù cho y được, chỉ làm đến hết lòng mà thôi.
96 Khâu Tiểu San nói:- Ta chẳng thể phản bội di mệnh của mẫu thân, nhưng ta hãy còn rất nhiều việc, chỉ có thể cùng gã mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng không thể ở lâu với y được.
97 Tôn Bất Tà nói:- Đại trang chúa dạy quá lời. Lão khiếu hóa hình thể gần mục nát với cỏ cây, thực tình đã chán ngấy cuộc đời, chỉ mong trước lúc lâm tử làm được chút gì cho đồng đạo võ lâm, đồng thời lưu danh hậu thế.
98 Lam Ngọc Đường tức giận hỏi:- Tại sao vậy?Vô Vi đạo trưởng cười lạt đáp:- Vì Khâu cô nương đã dời khỏi chốn này. Lam Ngọc Đường biến sắc hỏi lại:- Khâu cô nương đã đi rồi ư?Vô Vi đạo trưởng đáp:- Đúng thế.
99 Gã nói rồi cất bước tiến về phía Lam Ngọc Đường. Lam Ngọc Đường vẫn đứng trước linh đường Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn xuất thần. Dường như gã vô cùng hối hận trong lòng nên câu chuyện giữa Thẩm Mộc Phong và thiếu niên áo xanh nói gì gã chẳng biết chi hết.
100 Kim Hoa phu nhân đưa tay lên vuốt tóc cười nói:- Dường như các hạ không biết đâu là bạn đâu là thù. Bất chấp gặp người nào cũng muốn khiêu chiến phải không?Thiếu niên áo xanh cười mát đáp:- Vì tại hạ cũng biết một chút về thủ pháp sử dụng độc vật mà chưa hiểu người Trung Nguyên với người Miêu Cương có chỗ nào khác nhau hay không.