161 Nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, Trương Cường biến sắc, theo bản năng nhíu nhíu mày. Hàn Hoán một bên ngưng thần đề phòng, một bên lớn tiếng quát to: “Người nào ở bên ngoài?”.
162 “Ha hà. . . Lão Thừa tướng không nên gấp gáp, trẫm,. Trương Cường nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Phùng Khứ Tật, cười gượng nói. Phùng Khứ Tật không để cho Trương Cường nói tiếp, tiếp tục chắp tay nói: “Bệ hạ, cục diện hiện giờ của Đại Tần không dễ dàng mà có, bệ hạ tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh, nếu không màng nguy hiểm, vạn nhất có việc, sao có thể đi gặp lịch đại tiên vương?”.
163 Nhìn bóng dáng Lữ Hậu rời đi, Trương Cường suy nghĩ một lát, nói với Hàn Hoán bên cạnh: “Đi đem nhân sâm tốt nhất mang tới hai củ, mặt khác chọn phái một ngự y trung thành hộ tống Lữ Trĩ đi về quận Nhạn Môn”.
164 Thành Thái bị hừ lạnh này sợ tới mức cả người run lên, cẩn thận nói: “Đại ân của bệ hạ, Thành Thái vĩnh viễn không dám quên, tuyệt không dám vì một mình tư lợi mà phụ đại ân của bệ hạ!”.
165 Tháng năm giữa mùa hạ, đúng là thời kỳ mùa hè nóng bức khó chịu, lúa gạo Giang Nam đã chín, Quận Nhạn Môn ở phương Bắc của bản đồ Đại Tần vẫn là cảnh tượng cuối xuân bởi vì vừa mới xuống mấy trận mưa nhỏ, cỏ dại hạn hán mượn nước mưa hiếm có sinh trường rất nhanh, giống như là trong một đêm, màu xanh biếc nộn nộn liền phủ kín đại địa.
166 Lỗ Nguyên ngớ người, đòi mắt đẹp ùng đò nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên chỉ là lo lắng phụ thân. . . Trương Cường kìm chế cười lạnh trong lòng, thản nhiên nói: “Trẫm đã phái ngự y đi theo Bái Còng phu nhân, nàng yên tâm, phụ thân của nàng không có việc gì”.
167 Hàm Dương tháng bảy vô cùng oi bức, ẩm ướt, bầu trời chói chang nắng, trên mặt đất, cây rụng trò lá, dường như bị ánh mặt trời kiêu ngạo đốt cho đến mức hoa mày chóng mặt không còn tí sức lực nào nữa.
168 Ánh sáng trong đại điện dần tối lại, cái nóng gay gắt cuối cùng cũng bớt đi ít nhiều, cơn nóng trong điện nhờ làn gió nhẹ cũng đã mang đến cảm giác mát mẻ hơn.
169 Thời tiết vô cùng nóng, dưới bầu trời oi ả, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng xa chiến hành quân, nhằm hướng huyện Cửu Nguyên đi tới, Trương Cường cưỡi trên con chiến mã màu đen, xung quanh hoàng đế có mấy trăm kỵ binh cấm vệ, bên cạnh hoàng đế là Mông Điềm đang thúc ngựa phi như bay.
170 Bao nhiêu mưu mô của Trần Bình đều bị Trương Cường dễ dàng phá, nên lần này vô cùng muốn được xem vị hoàng đế liên tục khiến cho Sở bá vương thất bại, thiên tử thiếu niên mà Mặc Đốn Hung Nô không dám nghênh chiến, thêm nữa lúc này thái độ của Trương Cường rất thân thiện, chứ không hề có Vương giả bá khí nhường tưởng tượng, khiến cho cái gan của hắn nở thêm mấy phần.
171 Trong huyện thủ ở huyện Nhạn Môn, Lưu Bang đang ngồi xem tin tức cấp báo do ngựa khẩn truyền về từ Thượng Huyện, tuy nhiên những cái gọi là cấp báo này không có giá trị gì, hầu hết đều là nội dung của mấy ngày trước nội dung mới vẫn chưa về, khiến Lưu Bang vô cùng bồn chồn.
172 Tuy nhiên hoàn cảnh lúc này không cho phép Trương Cường nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghe thấy tiếng chiến mã hí dài một tiếng, hai vạn quân mai phục trong rừng xông ra, bọn quân Hung Nô này hình như là điên cuồng chém giết, còn hai vạn quân Tần dường như còn chưa kịp phản ứng để ứng chiến, sau mỗi lẫn giáp chiến lại tổn thất gần hai nghìn người, số bị thương đếm không xuể.
173 Ba ngày sau, Trương Cường và Mông Điềm dẫn ba mươi vạn đại quân vượt sông Hoàng Hà, bí mật lọt vào dãy núi cách huyện Nhạn Môn không đến trăm dặm đợi tin tức của Vương Bôn.
174 Trong thành Thiện Vô huyện Nhạn Môn Lưu Bang đang dựa người trên giường, một bên có hai nô tì đang dùng lực quạt, mùi gỗ đàn hương vương vít nhẹ nhàng.
175 Trương Cường nghe xong cười: “Không sai, tất cả đều nằm trong kế hoạch, chỉ cần tất cả thuận lợi, nửa tháng sau công kích thành Thiện Vô, rồi hướng lên huyện Cửu Nguyên so tài cao thấp với Mặc Đốn”.
176 Một bên doanh trại, binh sĩ rát khỏi chiến trường đang ngồi trong doanh địa của mình, trầm mặc dùng cơm sáng, không khí vô cùng trầm trọng. Trận đầu thất lợi, không chỉ binh sĩ chết trên sa trường mà ngay cả tướng lĩnh cũng phải chịu sự trách phạt tương ứng, hơn nữa lần này hoàng đế ngự giá thân chinh, trận đầu thất lợi, nếu hoàng đế nổi giận, thì không biết hậu quả nghiêm trọng tới mức nào, vì vậy trong lòng ai nấy đều thắc thỏm lo âu.
177 Trong ánh nắng chói mắt buổi sáng, trận chiến lần thứ hai cuối cùng đã bắt đầu, trong tiếng trống trận, đội quân công thành quân Tần dưới sự yểm trợ của giáp binh bắt đầu nhằm tường thành cao lớn xông tới.
178 Nửa tháng trôi qua, quân Tần không hề triển khai đợt công thành chiến thứ hai, thành Thiện Vô yên tĩnh như chưa hề xảy ra chiến tranh. Cư dân trong thành đã di tản trước đó, chỉ còn lai hai mươi vạn quân Hán, khi không có chiến sự chỉ có thế nhìn thấy số ít thứ dân không chịu rời đi xuất hiện trên đường phố rộng lớn.
179 Ngoài thành Thiện Vô, trong ngự doanh của Trương Cường, Mông Điềm và Vương Bôn ngồi hai bên trái phải, Hàn Hoán đứng hầu sau lưng, lúc này mọi người đang trầm ngâm quan sát tấm bản đồ lớn trải trước mặt, bao vây thành Thiện Vô đã nửa tháng, Trương Cường vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đại quân đã nhân cơ hội ngưng chiến nghỉ ngơi dưỡng sức, hồi phục sĩ khí, mùa thu sắp đến, vụ mùa ở Giang Nam thu hoạch xong, lương thảo liên tiếp được vận chuyển đến bố sung cho quân đội, lòng quân càng thêm yên ổn, còn thành Thiện Vô tuy vẫn chưa có dấu hiệu sụp đổ, nhưng Trương Cường vững tin mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Trương Nhĩ và Trần Dư sẽ mang đến cho mình một cơ hội tốt.
180 Mông Điềm cầm tấm bản đồ trong tay, đưa lên mũi ngửi qua, không thấy có gì bất thường, thế mới bước tới trải bản đồ lên bàn trước mặt Trương Cường. Trương Cường vội cúi đầu nhìn xuống, thấy tấm bản đồ vẽ chi tiết vị trí phân bố binh lực trong thành Thiện Vô, ngay cả số binh sĩ mỗi chốt canh gác và giờ đổi ca cũng ghi chép tỉ mỉ, bắt mắt nhất là tình hình trong phủ quận thủ.