141 Thành Tấn Dương trong quận Thái Nguyên ánh mặt trời lúc chính ngọ chói mắt có vẻ càng cao to hơn, cờ xí màu đen trên tường thành rủ xuống giữa ban ngày.
142 Đã vào tháng ba mùa xuân, thành trì Cửu Nguyên thuộc quận Cửu Nguyên vẫn gió rét căm căm, đứng trên tường thành sừng sững, nhìn xa xăm ra phía chân trời là một màu đen kịt doanh trại quân Hung Nô, gió mạnh quất từng cơn mang theo hơi thở chết chóc.
143 Khi Hàn Thành dẫn theo một vạn người kéo đến Đông môn, từ xa đã thấy Triệu Tín cưỡi trên con chiến mã đen, thống lĩnh đội quân Tần hai vạn người huyết chiến với quân Hung Nô, lúc này các ngã đường thông tới Đông môn đã bị quân Hung Nô chặn cứng.
144 Đêm hôm khuya khoắt, thừa tướng và thái úy đồng thời vào cung, nhất định tiền tuyến xảy ra sự cố gì rồi, nghĩ vậy nên Trương Cường lập tức truyền lệnh: “Mau đưa họ vào đây!”.
145 Đến khi trời sáng tỏ, Trương Cường kiên quyết bắt Triệu Yên về cung nghỉ ngơi, Hàn Hoán đưa tấu chương và điểm tâm vào, Trương Cường vừa dùng điểm tâm vừa xem tấu chương, trong đó tấu chương của ngự sử đại phu Tả Lâm khiến hắn ngạc nhiên, nội dung yêu cầu Trương Cường dùng Vương Bôn đảm nhận chức đại tướng quân nghênh chiến Hung Nô, xem xong bức tấu chương này, Trương Cường động lòng trầm ngâm suy nghĩ.
146 Hàn Hoán không dám chậm trễ, hối hả ra ngoài căn dặn một tên nội thị vài câu, tên nội thị nhanh chân đi khỏi. Hàn Hoán quay vào hầu hạ Trương Cường mặc y phục vào: “Bệ hạ muốn đợi Thành tướng quân ở đây hay là đến chính điện?”.
147 Những ngày này liên tiếp xảy ra chuyện, dưới áp lực nặng nề Trương Cường đã quên béng đi mất Trương Lương trong ngục Hàm Dương, lúc này nghe Tiêu Hà nói thế vội hỏi: “Kế sách này có thật là do Trương Lương nghĩ ra?”.
148 Gió đêm mát mẻ thổi qua cung Hàm Dương. Trương Cường mặc y phục hàng ngày, khẽ dựa vào ngự tháp, Triệu Yên mặc áo lụa xanh lơ, ngồi ở trước Trương Cường, sửa sang lại những tấu chương mà Trương Cường đã phê duyệt.
149 Sáng sớm, ánh mặt trời ló dạng từ đẳng Đông, toàn bộ Hàm Dương cung cuối cùng cũng nghênh đón buổi sáng mà ai cũng chờ mong. Trương Cường lúc này mới nghỉ ngơi chốc lát, mờ mắt nhìn thấy vừng dương cuối chân trời, trong lòng cả kinh, đột nhiên tỉnh táo lại.
150 Khí trời dần trở nên ấm áp, ánh rạng đông mới ló rạng ở chân trời, làn gió sớm phảng phất thổi qua chồi cây, như muốn tuyên cáo mùa xuân đã qua rồi. Thời Tần, quận Thượng chính là một khu vực chính trị trọng yếu ở biên thùy Tây Bắc, cũng là trọng tâm quân sự, kinh đô Nam Lâm và các vùng lân cận này, chính là lá chắn cho Tần đô Hàm Dương ở phương Bắc.
151 Trương Cường thoáng nhìn ngọc dung cũng hoàng hậu, gật đầu thở dài: “Lệ Cơ tuy rằng mắc tội nặng, nhưng mà trẫm vẫn không đành lòng, hiện giờ hoàng tử vừa mới được một con trăng, trẫm thật sự.
152 Chân trời, mấy vì sao treo trên không trang còn cố sức nháy mắt, một chút nắng sớm sâu kín lại bắt đầu ở chân trời phía đông ngòi sáng lên. Một trận trống trận chói tai chợt phá tan sự yên lặng của tia nắng ban mai, một nhánh năm vạn quân Tần trong tiếng trống trận ù ù với năm nghìn kỵ binh ở bên cánh bảo vệ, xếp trận trùy hình phóng đến phương trận của Hung Nô, tựa như một thanh kiếm sét đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ đâm về phía đại quân Hung Nô không có một chút phòng bị.
153 Tu chinh lại doanh địa, gió nhẹ thổi qua, vẫn tràn ngập một hương vị hồ tiêu. Ngự trướng vừa mới dụng xong bởi vì chuẩn bị không đủ, chỉ có một nửa ban đầu, so với quân trướng vây quanh ở chung quanh lớn không đến hai lần, khí thế kém xa với ngự trướng Hung Nô như quái vật khổng lồ trước kia.
154 Ba ngày sau, Hoắc Nghiêm tự mình dẫn dắt bốn vạn tinh binh, theo hướng Bắc mà Hung Nô rút lui, chạy tới một trăm sáu mươi dặm cách Quận Thượng về phía Bắc, phát giác quân Hung Nô vẫn đang lui về phía Bắc, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng không có chút dấu hiệu tạm dùng, điều này làm cho Hoắc Nghiêm có chút nghi hoặc, nếu nói quân Hung Nô quả nhiên bởi vì phương thức tác chiến trước nay chưa từng có của phi hành quân, mà sinh lòng khiếp sợ, thật khó làm cho người ta có thể tin được.
155 Khi đầu canh, từng đợt cuồng phong tung sỏi đá bừa bãi đầy trời, vầng trăng trên trời lẫn trong đám mây mịt mù, lại biến thành màu hoa hồng diễm lệ, tản ra hơi thở yêu ma quỷ dị.
156 Đầu hạ ở quận Bắc Địa đúng là mùa dễ chịu nhất, không trang xanh lam điềm tĩnh mà an tường, mấy con chim ưng kiếm ăn đang xoay quanh bãi đất cao, giữa điền dã nơi nơi đều là một mảng xanh nhạt ướt át kiều diễm, từng đợt hương thơm của cỏ xanh thi thoảng theo gió đưa đến.
157 Đối mặt với chất vấn sắc bén của Trương Cường, Lữ Trĩ ung dung cười, càng làm cho gương mặt thanh tú kia nhu hòa hơn, đôi mắt đẹp của nàng hơi chớp, khẽ cười nói: “Phu quân thần thiếp tạ ơn đại ân của bệ hạ, vốn dĩ phải triều kiến bệ hạ, tạ ơn thiên ân.
158 Cố Nguyên về phía nam năm mươi dặm, một tòa núi cao đứng lẳng lặng, nơi này là lá chắn núi Thúy Bình duy nhất từ cố Nguyên đi về phía Ninh Huyện, núi này cũng không cao, sở dĩ là lá chắn của Ninh Huyện, chủ yếu là bởi vì nơi này thế núi dốc đứng, một con sông nhỏ xuyên qua núi, tên là sông Phượng Vĩ.
159 Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, mọi người xếp hàng trên đường cái dường như đang chuyên chú với câu đố trong tiệm cháo kia, đều nhỏ giọng bàn luận cái gì đó, với sự xuất hiện của hai người Trương Cường và Hàn Hoán không có một chút phản ứng.
160 Trương Cường mỉm cười đứng ở ngoài cửa, đang muốn chuẩn bị đi vào, lại không nghĩ rằng sẽ ăn canh bế môn như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, nhìn thấy Hàn Hoán bên cạnh một trận tim đập chân ran, vội vàng tiếp tục cẩn thận nói: “VỊ công tử này chỉ là bạn cũ Thùa tướng, không thể để chúng ta ở ngoài cửa, như vậy rất không có đạo đãi khách?”.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100