41 Lâm Y đi vào phòng ngủ Phương thị, thấy bà ta tay cầm giấy tay đề bút như đang tính sổ. Nàng đứng đó, không đợi Phương thị ngẩng đầu, liền hỏi. “Nhị phu nhân tìm tôi có chuyện gì?”.
42 Lý chính uống rượu, cực kỳ khó xử, tâm tư hai huynh đệ ông đều hiểu, Trương Đống yêu cầu chia đều sản nghiệp tổ tiên là hợp quy củ, không thể chê trách, nhưng Trương Lương ở gần, ruộng nhà anh giáp ruộng nhà tôi, nhiều chỗ cần nhờ cậy, nếu không nghĩ biện pháp thiên vị hắn ta vài phần thì không thể nào nói nổi.
43 Lâm Y cười nói. “Thuê đất là mượn tiền, về phần tiền phân bón… Đại phu nhân là người thông minh, tôi cũng không dối gạt phu nhân, tiền phân bón không ghi vào văn khế, tôi mua chịu trước, đợi đến khi rau quả chín đưa ra chợ bán kiếm được tiền rồi trả sau”.
44 Cuối tháng chín, một mẫu cải trắng gieo trước tiên đã đến lúc thu hoạch, Lâm Y nghe tá điền báo lại, lập tức vào thành tìm Đinh môi giới, cười nói. “Nhờ phúc của Đinh môi giới, cải trắng thu hoạch rồi, tôi không có thời gian vào thành mỗi ngày, làm phiền Đinh môi giới giúp đỡ tìm người mua hoa màu”.
45 Lâm Y nhắm mắt, lời khuyên cũng thật không sáng suốt chút nào, khi mở mắt ra gặp thấy Trương Lương tức giận, đẩy thím Dương lảo đảo, hét lên. “Một kẻ hầu mà dám ăn nói lung tung”.
46 Trương Trọng Vi thành thật vâng lời, chuẩn bị về phòng đọc sách, tìm đáp án trong văn thư, Trương Bá Lâm gọi chàng lại, hưng trí bừng bừng hỏi. “Cậu nhìn nha hoàn của anh có giống Nhan Như Ngọc không, anh gọi Như Ngọc được chứ?”.
47 Lưu Hà là người thông minh, lập tức hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn tứ phía, Trương Trọng Vi còn khổ canh trước cửa phòng Lâm Y. Cô nhịn cười đi qua, nói cho chàng biết Dương thị muốn mua nha hoàn của chàng, lại nói nhỏ.
48 Cơm xong, Lâm Y trở về phòng, thừa dịp trời chưa tối tiếp tục đọc sách, còn chưa lật vài tờ, Đông Mạch tiến vào, nửa tức giận nửa ấm ức, hỏi. “Tam nương tử, vì sao Lưu Hà không cho nô tỳ ăn cơm?”.
49 Ruộng của Lâm Y đến mùa thu hoạch, Dương thị cũng cao hứng phấn chấn, dẫn Điền thị và Lưu Hà tự mình động tay dọn dẹp một gian nhà kho khô thoáng làm chỗ chứa số rau quả Thanh Miêu đưa tới.
50 Lưu Hà tiễn Lâm Y đến cửa phòng, cũng chưa bước đi, hẳn là lo lắng nàng muốn đi nơi khác mua nhà, Đại phòng mất khoản thu, trấn an. “Đại lão gia nhất thời nghĩ không thông mà thôi, Đại phu nhân khuyên nhủ một chút là được rồi, nhà của chúng ta, Tam nương tử đương nhiên mua được”.
51 Trong lúc giữ hiếu mà thu thông phòng là bất hiếu, người ở nông thôn không truy cứu nhưng Trương Đống làm quan, sợ có kẻ quấy phá, trong lòng ông ta giật mình tỉnh ngủ, cảm kích Dương thị cẩn trọng, nhân tiện nói.
52 Phương thị không đạt được mục đích, thở phì phì đi ra, cước bộ vội vã về phòng xả cơn giận, thím Nhâm giữ chặt bà ta. “Nhị phu nhân chậm đã, nhìn mấy gian nhà của chúng ta kìa”.
53 ười, đổi ra tổng cộng chín mươi quan, cái gọi là “Tiền túc mạch” tức là mỗi quan một ngàn văn, tổng cộng tiền sắt là chín vạn văn. Giá này nói cao không cao, nói thấp không thấp, Lâm Y còn định trả giá nhưng nàng ở phòng của Đại phòng không trả tiền mấy tháng nay, nghĩ muốn trả nợ nhân tình, vì thế không trả giá, đồng ý luôn.
54 Trương Trọng Vi nhận được một tập giấy vuông vức, nghe nói là Lâm Y viết thư, không buồn uống thuốc, vội cho thím Dương lui ra ngoài, trước đọc thư cái đã, gương mặt hoan hỉ vui mừng mở tập giấy, hóa ra lại là ba tờ tiền, tổng cộng ba quan.
55 Trương Bá Lâm trong miệng hỏi. “Chuyện gì?”. Ánh mắt lại phiêu ra ngoài, em trai mài mực nào cảnh đẹp ý vui như tiểu mỹ nhân. Trương Trọng Vi thở hắt ra, nói chuyện Phương thị không ưa Lâm Y, hỏi.
56 Dương thị tự mình đứng dậy đóng cửa phòng, ngồi xuống lại, nói. “Chuyện từ hôn, ta không nói với Nhị phu nhân”. Lâm Y kì quái, hỏi. “Vì sao?”. Dương thị trả lời.
57 Thanh Miêu trả lời. “Đông mạch đang gieo, Tam nương tử làm sao ở nhà, đương nhiên là ở ngoài đồng rồi”. Một câu nói xong mới nhận ra người đứng trước mặt mình cũng tên là “Đông Mạch”, phì một tiếng bật cười.
58 Lâm Y đáp ứng, buổi tối cố ý không an bài công việc cho Thanh Miêu, để cô đi gặp Như Ngọc. Chưa đến thời gian cầm đèn, Thanh Miêu mang vẻ mặt nhăn nhó quay về, hỏi mới hay, thì ra Như Ngọc muốn cô hỗ trợ thêu hài, trả công mười văn tiền, có điều Thanh Miêu không biết làm nên lỡ mất cơ hội kiếm tiền.
59 Phương thị hiểu Lâm Y và Trương Bát nương thân nhau, lời nàng nói là thật tình, bà ta muốn lập tức về nhà mẹ đẻ lý luận với Vương thị, bất đắc dĩ đang lúc giữ hiếu không được ra khỏi nhà, liền gọi thím Nhâm đến dặn dò vài câu, sai thím Nhâm đi.
60 Lâm Y thầm nghĩ : Phương thị cứ thường xuyên sai thím Nhâm đến cửa nháo, đủ làm người ta phiền lòng, không bằng tố khổ cho Dương thị nghe, cho dù Dương thị không làm chỗ dựa cho mình được, hỗ trợ nói hai câu cũng có thể.