461 Chương 481: Hữu phượng lai nghi. Thấy Minh Chính không vòng vèo lằng nhằng mà nói thẳng thừng luôn thì Đường Kính Chi rất vui mừng, y thích quan hệ với những người sảng khoái thẳng thắn như thế, bớt đau đầu, vội đặt chén trà xuống: - Tấn Lương Bá quá khiêm tốn khách khí rồi, Hoàng thái hậu đã tuyển chọn ngài lo việc này, tức là nói rõ Hoàng thái hậu rất tán thưởng ngài, tin tưởng ngài, sau này có chuyện chúng ta nên cùng nhau tham khảo bàn bạc mới đúng.
462 Chương 483: Lại có chủ ý hay. Hoàng thái hậu đứng dậy đi tới mấy bước, khiến Đường Kính Chi lại được ngửi thấy hương thơm mê hoặc trên người bà, lòng không kìm được xao động, rồi nhớ tới Hồ Phụng Kiều đã lâu không gặp, trên người nữ tử xứng đáng gọi là vưu vật nhân gian đó mang mùi thơm kích thích dụng vọng nguyên thủy nhất của nam nhân, còn Chu Quế Phương đang ở Lạc thành, hương thơm trên cơ thể nàng cũng luôn khiến người ta sinh ra suy nghĩ vẩn vơ.
463 Chương 485: Cảm giác không mặc y phục. Vì quá khẩn trương, Hoàng thái hậu bị đẩy ngược lại bên hồ, còn Đường Kính Chi trượt một đoạn xa cả mét. - Bẩm Hoàng thái hậu, thời gian không còn sớm nữa, cửa cung sắp đóng rồi.
464 Chương 487: Nam tử vô danh. - Hôm nay ta phải đi liên lạc với một số thương gia, mở đường tiêu thụ hàng, thuận tiện tìm ba mặt tiền thích hợp, nếu giá cả hợp lý sẽ mua lấy trang trí hoàn thiện.
465 Chương 489: Hợp tác lần nữa. - Nghe ý của ông thì không định bán lầu hả? Đường Kính Chi thấy Lưu chưởng quầy khom lưng mời vào trong bàn bạc, lần này không từ chối nữa, vừa đi vừa hỏi: - Đường nhị gia, chẳng phải ngài chỉ định bán đồ thêu cao cấp thôi sao? Thợ thêu kỹ thật cao không nhiều, cho dù ngài có tích hàng từ trước, số lượng hàng cũng không nhiều lắm, nếu như ngài mua một đại lâu ba tầng, đoán chừng không thể dùng hết chỗ, chẳng phải hơi lãng phí sao? Lưu chưởng quầy cười hỏi lại: Ba người tới đại sảnh hậu viện ngồi xuống, Đường Kính Chi lúc này mới trả lời: - Đúng là sẽ còn rất nhiều chỗ trống, nhưng còn cách nào khác đâu, cửa hàng không đủ khí phái sang trọng, khách quý chịu chi tiền thực sự sẽ không đi vào.
466 Chương 491: Mua cửa hiệu. Đường Kính Chi nhìn vào trong đại lâu này, thấy bên trong có mấy gian đơn, hẳn Đỗ Lệnh Hà muốn thuê một hai gian trong đó, vì người của Đường gia giúp mẹ con họ bán gia sản, nên tiền bạc trong tay mẹ con họ có bao nhiêu Đường Kính Chi biết rất rõ, với giá phòng ở khu này, bọn họ chẳng thể thuê được nhiều.
467 Chương 493: Mạnh Tử Đức bị ám sát. Lưu chưởng quầy cũng chẳng hi vọng Hạ Phương đầu óc mê muội từ chối việc này, chỉ cần thấy đối thủ cái nuốt hận gật đầu là ông ta thấy khoái trá rồi.
468 Chương 496: Đóng cửa hiệu. Đường Kính Chi ổn định lại tâm tình, bình đạm nói: - Trung quân ái quốc vốn là đạo lý vô thượng của thần tử, cổ nhân có câu vua bảo thần chết, thần không thể không chết.
469 Chương 500: Tối độc phụ nhân tâm. Sương phòng hạ nhân nằm góc phủ Trung Nghĩa bá. Tuyết Nhi mắt mở trừng trừng nhìn Điệp Nhi, mặt âm u, khiến Điệp Nhi có chút hoảng loạn.
470 Chương 503: Phải yêu thật lòng. - Có điều Hoàng thái hậu đừng thất vọng, đợi vi thần trở về, sẽ lập tức vẽ nửa phần còn lại, trình lên cho người. Đường Kính Chi nói tới đó, ngước đầu lên thấy khóe miệng Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười, bổ xung thêm một câu: - Còn nữa, thần biết Hoàng thái hậu đêm đêm chỉ có một mình, khó tránh khỏi bị cô đơn quấn lấy.
471 Chương 506: Ai chinh phục ai. - Người là Hoàng thái hậu, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nếu y không có được trái tim người, y dám tới gần sao, trừ khi y chán sống rồi.
472 Lý Chân tuy được Tề Đức Thịnh đề bạt lên, nhưng không phải hạng ngu muội mù quáng chỉ biết đi theo một người, từ ngày hoàng đế thu quyền lực trong tay Tề Đức Thịnh, đích thân chấp chính, tâm tư của hắn bắn đầu xoay chuyển, Tề Đức Thịnh mất quyền phê hồng không chỉ là mất đi quyền lực lớn, còn có nghĩa là dấu hiệu lay động thánh ân, những kẻ khác trong cung không tin theo lão ta nữa, thậm chí một số thế lực không nhỏ có thể dám thách thức quyền lực của lão ta.
473 Hậu viện Đường gia Lạc thành, buổi chiều. Trong phòng ngủ chính phòng, Tri Thu chu miệng không ngừng làu bàu: - Nhị gia đi lâu như vậy rồi mà chẳng gửi thư về gì cả? Chẳng lẽ có Nhu di nương và Uyển di nương ở bên cạnh nên quên Nhị nãi nãi rồi sao? Lâm Úc Hương gần đây triệu chứng thai nghén giảm đi nhiều rồi, chỉ thi thoảng nôn một lần, thèm ngủ hơn trước một chút, lúc này nàng ngồi bên bàn xem sách, y phục giản dị tự nhiên, áo trắng tuyền ôm vừa lấy đường cong thiếu nữ đôi tám, lưng khoác chiếc áo choàng màu hoàng yến, tóc không vấn lên mà để xõa tự nhiên, toàn thân tràn trè mị lực mê người.
474 - Đâu phải ạ, mẹ bảo con viết năm nghìn chữ, con viết đúng năm nghìn chữ mới ra sân chơi mà. Đường Thiên thấy mẹ mách tội mình, chạy ngay tới cãi: Chu Quế Phương đưa tay ra véo tai nói: - Con ngày càng lớn gan rồi đấy, dám cãi cả nương thân.
475 Đừng hoảng, đừng hoảng! Đường lão thái quân lo thắt ruột vội đi tới nắm lấy cánh tay Lâm Úc Hương vỗ về an ủi: - Không sao hết, Nhị gia rất ổn, lão thân khóc là vì Nhị gia gửi thư về nói hoàng đế phong cho Nhị gia tước vị, hiện giờ tướng công của ngươi đã là tam đẳng Trung Nghĩa bá, là quý tộc đại lão gia rồi.
476 Đúng đấy. Lâm Úc Hương còn chưa đáp thì Tri Thu đã nhảy ra thừa nhận rồi, hai tiểu nha đầu nắm tay nhau nhảy nhót ăn mừng, Tri Thu cũng đợi mãi mới có người chia sẽ niềm vui với nó.
477 - Nhị nãi nãi, viết nhiều thế rồi, người nghỉ một chút đi. Tri Đông thấy chủ tử còn muốn viết tiếp, khuyên: - Dù sao lão thái quân viết thư trả lời cũng phải đợi chuyện Nhị gia căn dặn làm xong đã, còn nhiều thời gian mà.
478 Đường Kính Chi dẫn một trăm cấm quân trở về làm Nhu Nhi và Uyển Nhi giật mình, may mà nhìn thấy y đi bên cạnh, nếu không các nàng nghĩ lại có người tới gây chuyện rồi.
479 Đường Kính Chi đi vào đại sảnh, thấy Ngọc Nhi và Uyển Nhi cùng cầm cây kim thêu nhỏ tẹo, mặt kích động đỏ bừng thì không khỏi buồn cười, nếu các nàng biết được quan hệ ám muội của mình và Hoàng thái hậu thì có thấy đồ Hoàng thái hậu ban tặng quý trọng đến thế không? - Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa, chẳng qua chỉ là một cây kim châm rồi, làm sao sánh bằng bảo kiếm của ta được.
480 Hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng Đường Kính Chi đã dậy rồi, bịn rịn hôn tạm biệt hai vị di nương, thúc ngựa chạy về phía cửa đông Ni Lạc Thần. Khởi hành cùng lúc với y còn có Vương Tiến đi theo cửa bắc, Thị Mặc và Tấn Lương Bá đi cửa tây, bọn họ đều dẫn theo người của nội xưởng.