421 - Dược hoàn do nàng luyện chế công hiệu rất tốt, hơn nữa đem so với thuốc sắc thì dễ dùng, bớt đắng, ta muốn đem vào kinh, không chừng có lúc cần đến đó.
422 - Chương 431: Trong lòng nàng có ta không? - Nàng nói gì vậy, thông minh gì cơ? Chu Quế Phương nói nhỏ, Đường Kính Chi không nghe rõ lắm. - Không có gì, thiếp thân nói Sương Nhi thông minh, lo chuyện nhà rất ổn thỏa.
423 Đường Kính Chi mỗi năm phải đi khắp nam bắc lo chuyện làm ăn cùng kiểm tra cửa hiệu Đường gia đặt khắp nơi nên y có một chiếc xe ngựa riêng đặc chế, xa hoa chưa nói, nó phải to gấp đôi xe ngựa bình thường, như căn nhà nhỏ di động, dùng tới bốn ngựa kéo, bên trong lót đệm ấm, lần trước cải tạo xe đẩy khai hoang, y cũng thuận tiện cải tạo chiếc xe này dự phòng về sau cần dùng tới, cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ bổ xung cho nó tính năng giảm xóc, đi trên đường êm như ru, hết sức thoải mái.
424 - Ai đó? Một nữ tử lên tiếng hỏi vọng ra: - Hân Như, ta về rồi đây. Đường Kính Chi nghe ra giọng của đầu bếp Trịnh Hân Như mà Đường Uy mua về lúc mới lên kinh thành.
425 Khi hai bọn họ mới quen nhau thì Mạnh Tử Đức là khâm sai đại nhân, lúc đó có Vũ Lâm quân tiền hô hậu ủng, tới đâu là chém tham quan tới đó, được người dân tung hô, chính lúc đắc ý trong đời người, hiện giờ tương phản lớn như thế, Đỗ Lệnh Hà đau lòng tột độ.
426 - Nói thừa. Viên quan kia vốn ban đầu thấy Đường Kính Chi vào ngự thư phòng rất cung kính, khép nép lễ độ, không giống đám người Tần Mục, còn có chút thiện cảm với y, giờ thấy y hỏi ngược lại, không vừa lòng mắng: - Giờ quốc khó trống không, lấy ngân lượng đâu ra để tích trữ lương thực? Còn nữa, lương thực dùng để ăn, tích trữ cả đống có tích sự gì.
427 Lư Cương nói một thôi một hồi làm hoàng đế trẻ tỉnh ra, vừa rồi Vũ Văn Mặc chất vấn liên tiếp làm hắn và đám Tần Mục một lòng nghĩ cách giải quyết, không nghĩ những vấn đề đó mình căn bản không phải trả lời.
428 Cửu công chúa chưa xuất giá nên vẫn ở trong cung, còn Thuận vương từ sau khi thành niên đã chuyện ra ngoài. Đợi Thuận Vương đi xa rồi Cửu công chúa mới hứng thú hỏi: - Đi nào, ta cũng định tới chỗ Hoàng thái hậu thỉnh an, ngươi nói xem, vì sao hoàng huynh muốn ngươi tới gặp hoàng thái hậu.
429 - Bẩm hoàng thái hậu, cũng không phải là cách xấu, học sinh chỉ nghĩ, nếu người có thể đứng ra. . . Hoàng thái hậu chưa nghe hết đã gạt phắt đi: - Không được, hậu cung không thể can dự vào chính sự.
430 Hoàng thái hậu không biết rằng quan hệ giữa Đường Kính Chi và đám Tần Mục đã tới mức không dung hòa nổi nữa, chỉ có dẫm đối phương xuống mới có thể tồn tại, Đường Kính Chi không ngại đâm sau lưng bọn chúng, hạng người đó trừ đi là phúc của thiên hạ, y chẳng thấy áy náy: - Bẩm Hoàng thái hậu, ý học sinh là có thể lấy chuyện thả Mạnh Tử Đức đàm phán với hoàng thượng, khi đó người lùi một bước, thả Mạnh Tử Đức ra, còn hoàng thượng thì phải đưa ba kẻ kia xuống địa phương nhậm chức.
431 Thực ra lời của Đỗ Diêu Thị không hề khắc bạc, nhưng nàng bản tính nhu nhược, chưa hề mắng con bao giờ, Đỗ Lệnh Hà mặt trắng bệnh, biết mẫu thân luôn phản đối hôn sự này, nhưng nghĩ mẫu thân là người không có chủ ý, chỉ cần mình khuyên nhủ, làm nũng thế nào cũng được.
432 Đường Kính Chi nhớ lần đầu tiên gặp Nhu Nhi, bảo nàng ngồi xuống nói chuyện, kết quả nàng hiểu lầm, quỳ xuống dập đầu tìm trán. Dáng vẻ ngây thơ đó làm người ta vừa yêu vừa thương.
433 Đường Kính Chi vội vàng vào phòng tha phục, cùng tiểu thái giam kia tới hoàng cung đại nội, Tiêu Kiến phải tránh mặt. Hôm qua hoàng thái hậu gặp hoàng đế xong mới làm hoàng đế nổi giận, vậy chắc là đã nói chuyện mình đưa kiến nghị điều đám Tần Mục ra ngoài làm quan rồi.
434 - Bọn họ đi cả rồi, ngươi nói đi. Qua một phen nhốn nháo, hoàng đế trẻ bình tâm lại không ít rồi. Đường Kính Chi tổ chức lại ngôn ngữ nói: - Hoàng thượng, trước tiên cho học sinh hỏi, từ khi ba vị đại nhân đó vào kinh đã từng đưa ra một sách lược trị nước an dân nào cho hoàng thương chưa? - Cái này.
435 Đường Kính Chi vấn vả lắm mới chống hai chân tê cứng đứng dậy, thầm rủa không biết cứ thế này già rồi có mắc chứng bệnh sưng đau khớp không, phải viết thư hỏi Úc Hương nếu nàng không có thuốc chữa trị thì phải tính kế sớm ngày chuồn khỏi đây mới là thượng sách, nếu không về sau trái gió trở trời bị khớp xương nó hành hạ thì có cho y làm quan nhất phẩm cũng không bõ.
436 Ba người đang nói chuyện thì Thị Mặc ngoài sân lên tiếng xin gặp. Đường Kính Chi gọi nói vào hỏi: - Thế nào rồi, buổi sáng tìm được bao người? - Bẩm Nhị gia, nô tài được Lệnh chưởng quầy cho biết, phụ nhân hiểu thêu thùa ở kinh thành rất nhiều, muốn thuê vài trăm người cũng không thành vấn đề, còn cách nhà chúng ta có một viện tử phù hợp với điều kiện người cần, chủ nhân nơi đó có chuyện rời kinh, chỉ bán, không cho thuê.
437 - Tốt, chuyện này ngươi làm rất tốt. Đường Kính Chi hài lòng, mấy tháng trước Thị Mặc chỉ là thằng nhóc làm việc lặt vặt, giờ có thể tự đảm đương một mặt rồi, Bàng Lộc đào tạo người quả là hơn y nhiều, nhìn Bàng Việt và Từ Thức là rõ, hai tên đó tuy kêu ca Bàng Lộc là ông già hắc ám, nhưng họ trưởng thành như vậy do ba năm qua được Bàng Lộc kèm cặp: - Từ hôm nay trở đi, chuyện tài vụ do Uyển di nương quản lý, mai ngươi tìm nàng nhận thưởng 5 lượng bạc, sau này ta không có nhà, chuyện gì cần bẩm báo cứ tìm Uyển di nương.
438 Chẳng vì một đêm phong lưu mà Đường Kính Chi ngủ lỳ, y dậy sớm tập võ, nhìn Ngọc Nhi vẫn chuyên tâm, y mới nhận ra từ sau khi Điền Cơ bị hạ, mình đã nơi lòng nhiều rồi, đã vài ngày không tập ném cương châm, quyết tâm từ giờ phải nghiêm túc trở lại, à khoan thôi để mai, không phải mình lại kiếm cơ mà hôm nay còn việc phải làm, mai nhất định luyện tập chăm chỉ trở lại.
439 Chương 449: Mặc cả. Chưởng quầy đuổi nha hoàn đi, đích thân vừa pha trà rót nước niềm nở mời mọc, mắt kín đáo quan sát nhất cử nhất động của Đường Kính Chi, nói: - Đường công tử sảng khoái như thế thì tiểu nhân không mặc cả từng xu từng đồng với công tử nữa, nếu như công tử thực sự có thể mua trên một nửa số hàng tồn của bản hiệu, hàng cao cấp bán với giá một xếp tính mười lượng, hàng trung cấp là năm lượng ba trăm tiền, còn cấp thấp là một lượng sáu trăm tiền.
440 - Ừm, làm thế có thích hợp không? Hoàng đế trẻ tỏ ra hơi do dự: - Bẩm hoàng thượng, ở kinh thành người có thể nhẫn nhịn bọn họ, chống lưng cho bọn họ, nhưng xuống địa phương rồi, quan trên sao có thể nhẫn nhịn cho sự vô lý của bọn họ? Nếu như hoàng thượng đã định rèn rũa bọn họ thì phải để bọn họ hiểu, người không thiên vị cho bọn họ vì coi trong bọn họ, tránh để họ tới địa phương, mang danh nghĩa hoàng thượng, làm chuyện gì không hay.