401 - Kiếm Thu, thời gian trước con lên kinh thành thực sự không nghe được lời nào bất lợi cho Trịnh gia ta sao?Hai mắt Trịnh Thắng đột nhiên quắc lên:Trịnh Kiếm Thu hoang mang lắc đầu:- Không có, một câu cũng không, hài nhi tới phủ mấy vị thúc bá ở kinh thành nghe ngóng, khi hỏi còn cực kỳ khéo léo, bọn họ không hoài nghi gì cả, trả lời rất thực.
402 Tiễn Hồ Khiếu Lâm đi rồi, Điền Cơ sai hạ nhân đi tìm đứa con út Điền Thành, lão thì đi tới tới một tiểu viện khá hẻo lánh ở hậu viện. Trước cửa có mấy nha hoàn, thấy lão tới đồng loạt uốn gối đồng thanh hô:- Nô tỳ thỉnh an lão gia.
403 Nghĩ thông rồi, Điền Khinh Dao mới nhìn tới thiếu nữ váy tím:- Tử Quyên, đã xảy ra chuyện gì?- Tiểu thư, vừa rồi Điền đại nhân muốn nô tỳ buổi tối tới phòng ông ấy hầu hạ.
404 Điền Thành từ nhỏ đã thích mưu mô, nói: - Xin phụ thân yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ, có điều theo con thấy bọn họ không ngả sang phía triều đình đâu.
405 Trịnh Thắng cười hơi gượng gạo chỉ gật đầu thừa nhận, Trịnh Kiếm Thu nghiến răng ken két, trong lòng thầm tính, cùng lắm thì mạo hiểm thuê sát thủ giết kẻ này, bất kể thế nào hắn cũng không cho hai nhà kết thông gia thành công, phá hoại tiền đồ của hắn.
406 Kỳ thực là trong đêm đầu tiên rời kinh, Hồ Phụng Kiều lại lén tới thăm, nghe nói y sắp về Lưu Châu làm việc, liền chủ động giúp y, dọc đường đi còn liên hệ với y mấy lần, nói cho y biết đại khái tình thế hiện tại của Lưu Châu, đồng thời nói Minh Húc và Trương Thiếu Kiệt còn ở Ni Lạc Thần chưa về.
407 - Tiểu thư, lão gia phái người tới dục rồi. Điền Khinh Dao mặc một bộ váy xanh nõn hoa lệ, trang điểm tỉ mỉ đang ngồi thẫn thờ trước gương đồng thì có tiếng người nói: Đó chính là Tử Quyên đêm qua phụng lệnh đi hầu hạ Điền Cơ.
408 Đại hán tên Man Ngưu cao hơn người thường tới hai cái đầu, thân hình tráng kiện, tay chân thô kệch, đi đường cứ như tòa thành di động, hai mắt lúc nào cũng trợn trừng, cứ như nhìn ai cũng không vừa mắt, phàm người bị hắn nhìn tới đều kinh hãi né tránh.
409 Nhìn bộ mặt xấu xí của Hồ Khiếu Lâm, Điền Khinh Dao đã cảm thấy ghê tởm, có điều Điền Cơ lệnh cho ả tới đây, ả không thể biểu lộ điều đó ra mặt, hơn nữa nếu thế nào cũng không tránh được phải cùng kẻ này chung chăn gối một lần, thì nhất định phải tận dùng nói để tranh thủ lợi ích lớn nhất.
410 Thấy cảnh này Tử Quyên biết ý ra ngoài, đồng thời đuổi hết nha hoàn khác đi. - Thối lắm. Trương Thiếu Kiệt muốn đánh, nhưng tay giơ lên không tát xuống được, chỉ mặt Điền Khinh Dao, run rẩy nói: - Ta mới đi không lâu, con tiện nhân ngươi đã không chịu nổi cô đơn mò đi tìm nam nhân khác rồi, còn dám mặt dày nói ngày nhớ đêm mong, ngươi tưởng ta là thằng ngu hay sao? - Thiếu Kiệt.
411 - Thứ nhất, cách đây không lâu, Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc dẫn mấy chục thuộc hạ đã tới Kiên Thành. Hồ Phụng Kiều gập ngón tay nói : Đường Kính Chi sắc mặt đại biến, tình huống xấu nhất y dự kiến đã diễn ra.
412 Cám ơn anh em đã ủng hộ
413 Y đã tới đây tức là hiểu hết mọi chuyện rồi, chẳng cần giả dối thăm dò hay che dấu gì, Tiêu Kiến thừa nhận luôn: - Đúng vậy, cha gia được tin Minh Húc đã tới Kiên Thành, nếu không ra tay ngay, chỉ e những kẻ đang ngóng chiều gió sẽ ngả về phía bọn chúng hết.
414 Lúc này phía hậu môn Điền phủ tiếng chém giết vang trời làm đám Điền Cơ cả kinh, hộ vệ trong phủ vội vàng cầm lấy vũ khí, tập kết lại một chỗ, bọn chúng tuy có chút hoảng loạn khẩn trương, nhưng không bỏ chạy tán loạn.
415 - Phóng tên, mau. Tiêu Kiến trấn định lại thì đã muộn mất một nhịp, sát thần kia vừa chém giết vừa không quên quan sát xung quanh, thấy phía hắn tập trung đông người, đoán hẳn có chủ tướng, dũng mãnh thúc ngựa tới.
416 Bên ngoài sắp có binh mã xông vào, Tiêu Kiến với Điền Cơ chẳng có ân oán khúc mặc gì, nên không muốn thừa lời, phất tay nói: - Xông lên bắt hết lấy. Đám Vũ Lâm quân xông vào lôi xệch xệch người Điền gia ra ngoài, Điền Cơ bị ấn đầu quỳ xuống đất, không còn chút uy phong nào, thành ông già yếu đuối bình thường.
417 Trời ngả dần về tối, bóng tối lờ mờ dần buông xuống, binh sĩ gác cổng thành chuẩn bị đóng cửa về nhà ăn cơm, từ đằng xa một đội nhân mã mấy chục người phi như bay tới, đám binh sĩ thủ thành rối rít xếp đội hình, viên đội trưởng chừng trên ba mươi tuổi cất tiếng cảnh báo: - Kẻ tới là ai, mau xuống ngựa tiếp thụ kiểm tra, nếu không giết không hỏi.
418 Mọi người quây quanh bàn, đám Sương Nhi tíu tít hỏi chuyện thú vị ở kinh thành, Đường lão thái quân lấy lại trấn tĩnh từ trong niềm vui đột ngột, hỏi: - Lăng Nhi, lần này về cháu định ở mấy ngày? Câu này làm nụ cười trên mặt các nàng tắt hẳn, nhìn cả sang Đường Kính Chi.
419 Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, để lại trên mặt đất cái bóng loang lổ chiếu trên mặt đất. - Nhị gia, dậy mau, Trương Gia Trương đại nhân tới thăm.
420 Tới chòi nghỉ mát ở hậu hoa viên, sớm có hạ nhân tới đó chuẩn bị lò sưởi ấm cầm tay, đồng thời mấy chậu than được đốt lên. Dù lửa trong chậu than rất mạnh, nhưng gió lạnh thổi qua làm cơ thể yếu đuối của Hồ Kiều Kiều khẽ run rẩy, bất quá có người trong lòng ở bên cạnh, tinh thần nàng rất tốt: - Kính Chi, nói cho thiếp chuyện trên kinh đi, chàng thấy hoàng thương có thể làm một minh quân không? - Hoàng thượng dù thông tuệ, nhưng có phải là minh quân hay không rất khó nói.