341 Các nàng đuổi theo, ra tới cửa mới phát hiện lão thái quân đứng đó cùng Ngọc Nhi mặc nam trang, nên các nàng không dám quá buông thả nữa, Ngọc Nhi không thích gần gần gũi số đông, không giỏi biểu lộ tình cảm, thi lễ đi trước.
342 Ngày 3 tháng 11 năm 1361 thiên nguyên, Đường Kính Chi lên đường tiến kinh, liên tiếp ba ngày liền đoàn người đi cả ngày lẫn đêm, trừ lúc ăn trưa là dừng lại nghỉ một chút, thời gian còn lại đều sinh hoạt trên lưng ngựa, Đường Kính Chi tính cả hai kiếp cũng chưa bao giờ bao giờ phải chịu khổ cực thế này, lưng chùng gối mỏi, xương khớp rã rời.
343 Cử nhân của Vương triều Minh Hà là sĩ tử thông qua kỳ thi cấp châu, những sĩ tử này có thể lên kinh tham gia khoa cử từ đó, ba châu Bình Châu, Hải Châu, Lưu Châu dọc theo lưu vực Đường Thủy còn có kỳ thi chung xếp hạng.
344 - Nhị gia, dậy, dậy mau. Nhào bổ tới bên giường, Ngọc Nhi nhét giày vải vào Đường Kính Chi nửa mê nửa tỉnh, xé chăn, rồi kéo người y vác lên vai mình, buộc chặt lại.
345 Không có Ngọc Nhi ở phía trước chắn gió cho, gió lạnh đua nhau chui vào cổ áo y, làm Đường Kính Chi run lên cầm cập, dục hỏa tắt ngấm, chạy thêm được một lúc nữa thì tay chân y tê dại, thực sự không chịu nổi, kêu Ngọc Nhi dừng lại.
346 Đây cũng tâm sự của Đường Kính Chi, nhưng lúc đó y ôm chặt lấy cổ Ngọc Nhi, chỉ thấy khói lửa tiếng la hét khắp nơi, sao đoán được, trầm ngầm hỏi lại:- Ngọc Nhi, liệu hai nhóm thích khách đó có phải tới hành thích tiểu vương gia không?Ngọc Nhi gật đầu:- Theo tỳ thiếp thấy thì đám thích khách hắc y ban đầu rất có thể nhắm vào chúng ta, còn đám người thứ hai dùng cung tiễn thì nhằm vào tiểu vương gia, cung tiễn bắn với độ chính xác cao trong đêm tối, hơn nữa tổ chức được lực lượng lớn cung thủ như thế chỉ có người trong quân đội thôi.
347 Toàn công công không chết cũng là một chuyện tốt cho Vương triều Minh Hà, nếu không tân đế đăng cơ không lâu thì thái giám tâm phúc được cử ra ngoài làm việc bị người ta giết chết, khó tránh được long nhan đại nộ, lệnh cho khâm sai mau chóng truy lùng hung thủ, tới khi đó đoán chừng chỉ ép Điền Cơ và Trịnh thắng mau chóng tạo phản.
348 - Lưu Yên Các bề ngoài là thanh lâu, nhưng còn ngầm làm một loại kinh doanh khác. Hồ Phụng Kiều đưa tay trái lên khẽ cứa qua cổ. Đường Kính Chi tròn mắt chấn động.
349 Ước chừng nửa canh giờ sau có một đội nhân mã có khoảng mấy trăm người đuổi tới, lúc này tuyết rất lớn phủ lên người bọn họ, nhưng không ai phủi đi, miệt mài phóng ngựa tới tốc độ cực nhanh bất chấp nguy hiểm.
350 - Giết. Qua ba lượt mưa tên, ám vệ Đường gia đột nhiên từ dưới mặt đất nhảy lên, rút cương đao từ hai bên rừng xông tới, do trước đó bọn họ nằm trên mặt đất mai phục rất lâu, trên người phủ lớp tuyết dày cả tấc, nên mấy chục người vừa hò hét đứng dậy, tuyết rơi rào rào, cực kỳ thanh thế.
351 Trời đã tối nhưng tuyết không giảm đi chút nào, lại thêm gió nữa, khiến mọi người không sao mở mắt ra được, mà thực ra có mở mắt cũng vô ích vì bốn bề tuyết trắng mênh mông, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ nào.
352 Ước chừng một tuần hương, Trương Thiếu Kiệt dừng ngựa, nhìn dấu vết vó ngựa đi về hai phía, tức giận chửi bới:- ***, tên họ Đường chó má đó đúng là giảo hoạt.
353 Đường Kính Chi khẩn trương nhìn hai bên giao chiến, tay siết chặt lại, bất giác đi về phía trước mà không hay, lần trước phục kích vì đối phương không có cao thủ nên phía Đường gia chỉ hi sinh hai người, lần này riêng hai tên khách giang hồ kia đã giết mất năm ám vệ rồi.
354 Nghe thấy pháo báo động, Đồng Việt vội vàng thúc ngựa chạy tới, đến điểm phục kích tìm kiếm một hồi mới thấy Phương Duệ, võ công Phương Duệ ra sao hắn biết rất rõ, thấy Phương Duệ chết thảm như thế lòng khiếp sợ, đang do dự không biết có đuổi hay không thì đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, thì ra Trương Thiếu Kiệt đã đuổi tới.
355 Đường Kính Chi vì lo cho sức khỏe của Ngọc Nhi cho nên chạy khá xa mới nhớ tới ám vệ, quái thật, sao lâu như thế rồi chưa thấy họ đuổi theo?Chẳng lẽ là lạc đường?Kéo cương ngựa, giảm tốc độ lại, vừa định thương lượng với Ngọc Nhi xem có nên quay lại tìm hay không thì thấy một người cưỡi ngựa đen từ phía sau, vì vừa qua ngã rẽ không lâu, khoảng cách không xa lắm, cho nên hai bọn họ nhận ra ngay đó là Đường Uy.
356 Quần áo chỉnh tề, vật dụng thiết yếu sửa xoạn xong Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cùng đi ra gian phòng khách. - Mọi người ngồi đi, trong nhà chẳng có gì ngon đãi khách, mọi người dùng tạm vậy nhé.
357 Những tiếng lọc cọc lọc cọc cùng tiếng vó ngựa đều đều phá vỡ không khí tĩnh lặng buổi chiều tà, mười mấy chiếc xe tù chở theo mười mấy phạm nhân đầu bù tóc rối hai mắt thất thần đi trên quan đạo, trước sau hai bên đều có quân sĩ khôi giáp tinh tươm áp tải, ai có kinh nghiệm nhìn cảnh tượng này đủ hiểu phạm nhân kia không phải tầm thường, vì quân sĩ là người của Vũ Lâm quân.
358 - Bẩm Nhị gia, hoàng thượng từ khi đăng cơ, muốn trọng dụng những người theo bên mình ở đông cung, cất nhắc bọn họ lên vị trí trọng yếu. Có điều bị bách quan ngăn cản, nhất là mấy vị đại học sĩ quỳ trên kim loan điện nửa ngày, hoàng thượng đành thôi, may mà chưa viết thành thánh chỉ, nếu không e quan hệ hai bên không bao giờ dung hòa được nữa.
359 Thế rồi một canh giờ, rồi hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Toàn công công đâu, y dậy từ lúc tù mù sáng, do căng thẳng chẳng ăn uống ra hồn, bụng đói meo, ác cái trong phòng chỉ có ấm trà, uống vào quá bằng chịu tội, biết hoàng cung chốn sâm nghiêm y không dám đi lung tung, ngoài ngồi chửi bới “một số kẻ” ra thì không biết làm gì khác.
360 Một thái giám mang đôn tới bên cạnh Đường Kính Chi, đám quan viên kia trước mặt hoàng đế cũng ngồi, có điều bọn chúng được ban cho ngồi ghế, có chỗ tựa lưng có tay vịn, đó là đãi ngộ khác hẳn.