41 Nàng nọ bất giác đỏ bừng mặt, trách mắng:- Anh đừng có nói bậy! Thế ra anh nói tôi giống mẹ anh còn anh thì giống cha anh phải không?Miệng tuy khiển trách nhưng mặt nàng vẫn tỏ vẻ vui cười.
42 Diệt Tuyệt sư thái quắc mắt nhìn Vô Kỵ quát lớn:- Bước ra đây!Chu Chỉ Nhược tiến lên một bước bẩm báo:- Thưa sư phụ! Người này đã bị gãy hai chân nên không đi lại được.
43 Mọi người quay đầu lại nhìn Hân Lợi Hanh thấy đạo sĩ đang đấu với chàng đã loạng choạng như người say rượu, hai tay giơ lên trên không múa may quay cuồng còn chàng không thèm đếm xỉa đến kẻ địch mà đi ngay về phía bọn người phái Nga Mi.
44 Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, Hân Lợi Hanh liền cảm ơn:- Ða tạ cô nương đã chỉ giáo cho!Lúc ấy các đệ tử khác của phái Nga Mi đã tề tựu đông đủ. Mọi người đều đứng ở phía sau lưng Diệt Tuyệt sư thái.
45 Cho nên bà ta phất tay áo trái một cái, giơ chưởng lên định đánh luôn, thì bỗng nghe có một người lên tiếng kêu gọi:- Diệt Tuyệt Sư thái! Hãy khoan tay ngừng chưởng lại!Tiếng nói đó như những mũi kim nhọn đâm vào tai mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu vô cùng!Thì ra ở phía Tây Bắc có một người đàn ông mình mặc áo trắng tay cầm quạt giấy phe phẩy xuyên qua đám đông người đi tới.
46 Nói xong, y lại lớn tiếng hướng về phía Ðông kêu:- Lãnh Diện Tiên Sinh, Bành Hòa Thượng! Có người bị thương hai người mau xuống đây!Phía đằng đó liền có tiếng kêu đàn kêu "con" Tiếng đàn ra điều là đã nhận thấy lời kêu của Chu Ðiên rồi, Bành Hòa Thượng vừa đi vừa lên tiếng hỏi:- Ai.
47 Lời nói của Viên Chân không khác gì tiếng chuông gióng lên trong lúc trời còn mờ sáng, khiến ai nấy cũng đều cảnh tĩnh. Lúc ấy ta không nói năng gì cả chỉ vài ngày sau ta giả bộ say rượu, định cưỡng hiếp vợ của Tạ Tốn, đồ đệ cưng của ta, rồi thừa cơ giết chết cha mẹ vợ con và cả nhà, làm thế nào cũng phải kiếm ta để trả thù.
48 Xong đâu đó chàng mới lấy thanh gỗ đang cháy trong tay Tiểu Siêu để châm. Tiểu Siêu vội giơ hai tay lên bịt tai lại. Hai người chỉ nghe thấy kêu đến "đùng" một tiếng thật lớn và ngã đè lên Tiểu Siêu.
49 Thiên chính tay trái cầm khúc gậy sắt giơ lên chống đỡ và nói:- Mạc Thất Hiệp khỏi phải khách khứa như thế. Nói xong, Thiên Chính giơ chiếc gậy gảy bên tay phải lên, tà tà đánh xuống.
50 Nhưng lúc bây giờ, Không Văn, Không Trí, Không Tĩnh ba người đã bàn tán mấy ngày, nhưng họ nhận thấy phái Không Ðộng không có cao thủ nào có đủ khả năng đánh chết được Không Kiến.
51 Vô Kỵ thấy Không Tín nói như vậy, vừa trù trừ vừa suy nghĩ:- Viên chân đã bị giết chết, đáng lẽ là một việc đáng mừng, vì kẻ thủ lớn đó đã bị báo ứng rồi.
52 Ông già cao lớn đó nổi giận quát hỏi:- Người này là phản đồ của bổn phái, ai cũng có quyền giết chết cả. Người hà tất phải ra tay can thiệp đến làm chi?Vô Kỵ đáp:- Tôi đã nhận lời chữa khỏi trùng độc cho y.
53 Tây Hoa Tử thấy Vô Kỵ hai lần ra tay cứu mình thoát chết trong lòng có vẻ cảm động nghĩ thầm: - Nếu ngày hôm nay ta thoát chết thì thế nào ta cũng không để yên cho hai lão tặc cao, lùn của phái Hoa Sơn kia.
54 Bà ta liền múa trường kiếm đâm luôn vào phía sau lưng Vô Kỵ. Mục đích cứu người, Vô Kỵ quên sự tấn công của đối thủ. Vì vậy đi hơi chậm một chút, chàng biết không còn tránh né kịp nữa nên liền giơ đao lên quay lại chống đỡ.
55 Dương Tiêu với Thiên Chính chờ người của sáu đại môn phái đi khỏi, đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:- Toàn thể giáo chúng của Minh giáo với Bạch Mi giáo xin cảm tạ Trương đại hiệp đã hộ giá cứu mạng.
56 - Lục Phá, ngươi đi bảo chúng thả những đàn bà kia ra, ban ngày ban mặt mà chúng quấy nhiễu như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa. Giọng nói của chàng đó vừa thanh thoát vừa trong trẻo, không khác gì giọng của một thiếu nữ vậy.
57 Nghĩ đoạn, chàng nắm chặt tay lại và đã dùng đến hai thành sức lực, mồm thì quát lớn:- Cô nương không thả tôi ra, tôi phải giết cô nương trước. Triệu Minh vừa cười vừa đáp:- Nếu công tử giết tôi, công tử sẽ bị ở dưới này suốt đời.
58 Hai người xuống tới dưới chân núi trời đã tối dần, không dám trì hoãn chút nào, vẫn tiếp tục đi luôn. Trong đêm đầu, hai người đã đi được mấy trăm dặm.
59 Nói xong, Chân Nhân phất tay áo một cái rồi đi ra ngoài. Ðại Nham vội bảo Vô Kỵ với Minh Nguyệt rằng:-Khiêng ta theo sư tôn. Minh Nguyệt và Vô Kỵ vội khiêng Ðại Nham theo Tam Phong.
60 Còn triệu Minh và Vũ Văn Sách các người không hoài nghi gì hết. Tam Phong buông tay Vô Kỵ ra lui trở về chỗ ghế ngồi xuống, Chân Nhân liếc nhìn Ðại Nham thấy cũng ngơ ngác nghi ngờ như mình vậy.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26