61 Vô Kỵ liền gọi với:- Hãy khoan đã! Nếu không để thuốc cao Hắc Ngọc Ðoạn Tục lại thì các người đừng mong rời khỏi núi Võ Ðang này!Nói xong, chàng tung người đuổi theo, giơ tay ra định chộp lấy đầu vai của Triệu Minh.
62 Nói xong, nàng quay người đi tới chỗ Huyền Minh nhị lão. Hai ông già đó, vội giữ ngựa để cho nàng leo lên. Thế rồi cả ba cùng thủng thẳng xuống núi. Nàng vừa đi khuất chỗ eo núi thì trên cây cổ thụ phía bên trái có một tráng sĩ nhảy xuống.
63 Cơm chiều xong, mọi người đóng cửa phòng nghỉ ngơi. Chờ đến canh hai, Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu, xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài và tiến thẳng về phía Tây.
64 Nhất Tiếu bỗng giơ bàn tay ra và nhổ vào đấy mấy đống nước bọt, cùng nước bọt đó sát vào đáy giầy, mấy cái rồi ha hả cả cười. Mọi người không hiểu y làm như thế để làm chi? đột nhiên có một cái bóng xanh thấp thoáng.
65 Vô Kỵ thở dài rồi đáp:- Triệu cô nương, tôi thất lễ với cô là do hoàn cảnh bắt buộc, nhưng cô tặng thuốc để tôi cứu Tam sư bá với Lục sư thúc dù sao tôi cũng cám ơn cô nương.
66 Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn sư phụ. Sư thái khẽ rỉ tai nàng nói tiếp:- Con đã là trưởng môn của bổn môn nên ta phải nói cho con biết chuyện bí mật nhất của bổn môn.
67 Vô Kỵ quan sát tình hình mới lớn tiếng hỏi:- Phạm Hữu Sứ, công việc tiến hành ra sao?Khổ Ðầu Ðà vội đáp:- Nguy lắm rồi, lối đi đã bị lửa bịt kín, không ai có thể thoát được.
68 Mẩn Quân nói xong. Chỉ Nhược thất thanh khóc hu hu và trả lời:- Ai nháy mắt tống tình, chí chớ có vu oan cho người ta như thế. - Lời nói của tôi mà cô bảo là vu oan ư? Thế hành vi của cô không sợ khó coi hay sao? Phải lời nói của cô thì dễ nghe thực cũng như vừa rồi cô hỏi người phổ ky ở khách điếm: "Cảm phiền ông cho tôi hỏi chút việc.
69 Nhưng những người đó nhờ mình cứu chữa, rồi Kim Hoa Bà Bà đấu với Diệt Tuyệt Sư thái. Bà ta bị Sư thái đánh thua, vợ chồng Hồ Thanh Ngưu sợ bà ta tầm thù, bỏ nhà đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị bà ta giết chếtv.
70 Triệu Minh lại nói :- Tôi cứ thích nhắc nhở tới đấy. Tôi hỏi như vậy, công tử không chịu trả lời lại cứ đánh trống lảng như thế làm chi?- Tôi chịu nhận, tôi cắn Hân cô nương còn nặng hơn cô cắn tôi nhưng lúc ấy vì cô ta nắm tay tôi mà võ công của tôi lại kém cô ta nhiều.
71 Tạ Tốn lại nói tiếp:-Cháu tu luyện năm năm sẽ tiểu thành. Nhưng cháu có biết ta truyền thụ tâm pháp cho cháu để làm chi không?Hân Ly đột nhiên khóc lớn thành tiếng và đáp:- Cháu.
72 Ba sứ giả vội nhảy về phía sau tránh né, Vô Kỵ cắm luôn thanh ỷ Thiên kiếm vào trong bao và giơ tay ra cướp luôn thanh đao Ðồ Long lại. Bốn động tác: Mất đao rút kiếm, cắm kiếm cướp đao của Vô Kỵ nhanh như điện chớp.
73 Quả thật không biết mình ở đâu tới, bất cứ mình anh hùng hào kiệt như thế nào, rốt cuộc không tránh khỏi cái chết. Rồi lại rời khỏi trần ai, tựa như một luồng gió biến mất, không biết thổi đi phương nào cả.
74 Thế rồi hai người nghiên cứu các thế võ của ba sứ giả Ba Tư. Triệu Minh cũng học được rất nhiều võ của các môn phái, nên thỉnh thoảng cũng tham bác được một vài ý kiến.
75 Thời gian cứ trôi, Vô Kỵ chăm chú nghiên cứu đến môn võ học đó nên không có thì giờ để ý đến việc xảy ra ở bên ngoài, nhưng Triệu Minh với Chỉ Nhược các người nóng lòng vô cùng, thấy Ðại ỷ Ty bị xích chặt hai tay và mười một Bảo Thụ vương đang tụ họp bàn tán.
76 Vô Kỵ đứng dậy vừa đi được một bước thì chân vướng phải một vật gì mềm nhũn, suýt tí nữa ngã lăn ra đất. Chàng thấy hai chân như không có sức, kinh ngạc vô cùng, vội hỏi Tạ Tốn:- Nghĩa phụ có được mạnh không?Nhưng chàng không nghe thấy Tạ Tốn trả lời, vội chạy tới chỗ Sư vương nằm, thấy nghĩa phụ mình đang ngủ rất say, lúc ấy mới yên tâm.
77 Vô Kỵ hỏi:- Nghĩa phụ thử nghĩ xem, liệu. . . Triệu Minh nàng có ở trên thuyền không?Tạ Tốn liền trả lời:- Nếu tiểu yêu nữ có mặt trên thuyền lại càng dễ xử, chúng ta chỉ cần cẩn thận lúc ăn uống đừng có mắc lừa y thị lần nữa.
78 Hữu Lượng tiến lên một bước cúi mình vái chào:- Thưa bang chủ, chú em họ Tống này rất có công với bổn bang, nếu bang chủ cho phép thì chú ấy xin gia nhập bổn bang liền.
79 Lời nói của Hữu Lượng mới nghe thì ai cũng cho là đổ lỗi hết cho Thanh Thư, nhưng sự thật thì câu nào cũng có trách Long đầu không nên không phải. Y nói Triệu Minh lấy gậy của Long đầu đại ca gạt kiếm của Thanh Thư sang bên.
80 Lúc ấy sắp tới giữa ngọ, gió Bắc ở phía sau thổi tới ào ào, mây đen trên trời càng ngày càng dầy đặc. Hai người lại phóng thêm được hai mươi dặm nữa, mưa tuyết đã lác đác rơi xuống.